Cùng lúc đó.
Diệp Phàm đang chuẩn bị bữa sáng.
“Anh rể, anh lên hot search rồi kìa!”
Trần Tiểu Manh kinh ngạc reo lên, cầm điện thoại lao đến.
“Con nhóc này, sáng sớm tinh mơ gào cái gì?”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn cô nhóc này.
“Anh rể, anh và siêu sao Tô Nhược Tuyết ôm nhau?”
“Hai người có quan hệ gì vậy?”
Trần Tiểu Manh nhìn điện thoại, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Tiểu Manh, sao vậy?”
Đường Sở Sở đi ra.
“Chị họ, chị xem này, anh rể và Tô Nhược Tuyết ôm nhau bị người chụp lại, bây giờ đang đứng ở vị trí đầu tiên của bảng hot search!”
Trần Tiểu Manh đưa điện thoại cho Đường Sở Sở xem.
Điện thoại hiển thị tin tức nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết và bạn trai khác phái ôm nhau bên đường, hình như đang công khai tình yêu!
“Tô Như Tuyết, đây không phải là nữ thần quốc dân đang nổi trong giới giải trí sao?”
Đường Sở Sở nhìn tin tức trên hot search, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, Tô Nhược Tuyết chính là thần tượng của vô số người trong trường bọn em, rất nhiều sinh viên nam coi cô ấy là nữ thần trong mơ, dán đầy ảnh trong ký túc xá!”
“Em còn định đi xem buổi biểu diễn của Tô Như Tuyết, không ngờ anh rể và cô ấy lại có một chân với nhau!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Con nhóc này, đừng nói vớ vẩn.”
“Đưa anh xem nào!”
Diệp Phàm cầm điện thoại của Trần Tiểu Manh.
Ảnh chụp là hắn và Tô Như Tuyết, có lẽ là chụp lúc Tô Nhược Tuyết ôm hắn ở Hoài Thành.
“Người phụ nữ này nổi tiếng như vậy sao? Nhiều người chú ý như vậy?”
Diệp Phàm tò mò nói.
“Tất nhiên, Tô Nhược Tuyết chính là siêu sao nổi tiếng nhất giới giải trí Long Quốc bây giờ, không chỉ xinh đẹp quyến rũ, còn là có tài múa hát, diễn kịch rất lợi hại!”
“Bây giờ cô ấy chính là siêu sao toàn năng, được vô số cư dân mạng gọi là nữ thần quốc dân, nổi tiếng cả ra nước ngoài!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh quen Tô Nhược Tuyết này sao?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
“Không thân, mới gặp hai lần!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Hừ, anh rể, anh coi bọn em ngốc hả, mới gặp mặt hai lần, hai người đã ôm nhau trên đường cái?”
“Nếu gặp thêm vài lần, chẳng lẽ con cũng có luôn?”
Trần Tiểu Manh không tin, nói.
“Cô ấy ôm anh, không liên quan đến anh!”
Diệp Phàm vội vàng làm rõ.
“May mắn ảnh chụp không chụp rõ mặt anh, nếu không anh đi trên đường, sợ rằng sẽ bị fans của Tô Nhược Tuyết chém chết!”
Trần Tiểu Manh trêu chọc.
Đế Đô, nhà họ Tô!
“Hồ Cầm, chuyện này là sao?”
Một người đàn ông trung niên, khí thế uy nghiêm nhìn người phụ nữ mặc vest, quát to.
Người phụ nữ này là người đi theo Tô Nhược Tuyết.
“Ba, chuyện này không liên quan đến chị Hồ!”
Tô Nhược Tuyết đứng bên cạnh, nói.
“Câm mồm, con nhóc này, ôm ấp trên đường lớn với người khác còn ra thể thống gì?”
Người đàn ông trung niên trách mắng Tô Nhược Tuyết.
“Gia chủ, tôi đã cho người đi xử lý đống ảnh chụp kia, nhưng không biết bị ai tuôn ra, tôi lập tức cho người đi xử lý!”
Chị Hồ nói.
“Lập tức xử lý tin tức này cho tôi, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhược Tuyết, điều tra rõ xem ai đứng sau tin nóng này, dám nhằm vào con gái tôi, lá gan không nhỏ!”
Người đàn ông trung niên uy nghiêm quát.
“Vâng!”
Hồ Cầm gật đầu, xoay người rời đi.
“Ba, ba đừng tức giận!”
Tô Nhược Tuyết lôi kéo cánh tay của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này chính là Tô Uy, ba của Tô Nhược Tuyết.
“Con nhóc này, ba đã nói gì, con là đại tiểu thư nhà họ Tô, sao lại không chút rụt rè như vậy?”
“Người kia là ai?”
Tô Uy nhìn Tô Nhược Tuyết, hỏi.
“Anh ấy là người đã cứu con hai lần, tên là Diệp Phàm.”
“Hôm qua con ôm anh ấy vì để cảm ơn, không có ý gì khác.”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều.”
Tô Nhược Tuyết vội vàng nói.
“Diệp Phàm.”