Trong phút chốc, tất cả các thế lực ở Đế Đô đều suy đoán rằng không biết Thiếu chủ của điện Long Vương có chấp nhận ứng chiến hay không.
Thậm chí rất nhiều quyền quý và thế lực ở các nơi đã trực tiếp đi đến Tần Sơn, chuẩn bị quan sát vô thượng phong tư của Võ đạo tông sư.
Mà Diệp Phàm còn chưa hay biết mình bị người ta khiêu chiến, hắn vẫn đi cùng Hắc Uyên đến căn cứ Long Hồn.
Căn cứ Long Hồn này rất bí ẩn, nó nằm giữa một vùng rừng núi ở ngoại ô phía Tây.
Diệp Phàm phải theo Hắc Uyên đi qua rất nhiều cơ quan mới có thể vào được bên trong căn cứ Long Hồn.
“Đây chính là căn cứ Long Hồn à?”
Diệp Phàm nhìn căn cứ Long Hồn trước mắt rồi nhàn nhạt lên tiếng.
“Căn cứ Long Hồn của ta không phải ai muốn đến là đến được.
Đột nhiên có một giọng nói rét lạnh vang vọng bên tai của Diệp Phàm rồi lập tức có một cơn gió mạnh ập đến.
Đột ngột có một chưởng ấn giáng xuống lao về phía Diệp Phàm.
Chỉ vài giây sau khi Diệp Phàm bước vào căn cứ Long Hồn, một chưởng ấn ác liệt đột nhiên xuất hiện, đánh về phía hắn.
Bốp!
Diệp Phàm cũng không thèm nhìn, phất tay một cái hất mạnh chưởng ấn này ra.
Rầm!
Ngay lập tức, người vừa đánh chưởng ấn ra bị Diệp Phàm hung hăng ném ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.
Người này là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ đặc chế của Long Hồn!
"Đội trưởng!"
"Diêm Thần!"
Lúc này, một nhóm người lao ra, bọn họ thấy chàng trai trẻ bị thương thì hét lên.
"Diêm Thần, cậu đang làm gì vậy?"
Hắc Uyên nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng và hét lên.
Người đàn ông đánh lén Diệp Phàm được đỡ dậy, lau máu trên khóe miệng, nhìn Diệp Phàm: "Hắc Uyên Long Vệ, tôi chỉ muốn kiểm tra thực lực của tổng chỉ huy Long Hồn này thôi, để xem hắn có đủ tư cách để trở thành lãnh đạo của chúng ta hay không!"
"Vậy cậu cảm thấy tôi có đủ tư cách trở thành lãnh đạo của các người không?"
Diệp Phàm nhìn Diêm Thần, bình tĩnh nói.
"Thực lực của anh khá tốt, nhưng muốn trở thành tổng chỉ huy của Long Hồn, thì còn thua xa!"
Diêm Thần nhìn Diệp Phàm nói với vẻ khinh thường .
"Ồ, thật sao?"
Diệp Phàm mỉm cười.
Nhưng khi hắn cười lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Diệp Phàm bước từng bước về phía Diêm Thần.
Hắc Uyên thấy Diệp Phạm bước tới, ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì.
"Anh định làm gì?"
Thấy Diệp Phàm đi về phía mình, Diêm Thần nhíu mày, những người còn lại đều cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Cậu là người của Long Hồn à?"
Diệp Phàm đứng trước mặt Diêm Thần nói.
"Tôi là đội trưởng đội Long Hồn số 7!"
Diêm Thần lạnh lùng và kiêu hãnh nói.
Bụp!
Đột nhiên, Diệp Phàm tóm lấy cổ Diêm Thần, nhấc cậu ta lên, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, không ngừng vùng vẫy.
"Anh làm gì vậy? Thả Diêm Thần ra!"
"Thả đội trưởng ra!"
Các thành viên Long Hồn có mặt trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
"Hắc Uyên, đã là người của Long Hồn mà lại ra tay với tổng chỉ huy, bất kính với người bề trên, nên chịu tội gì?"
Diệp Phạm lạnh lùng nói.
Hắc Uyên nheo mắt lại, nói: "Bất kính với người bề trên, nhẹ thì đánh một trăm gậy, nặng thì phải chết."
"Nghe thấy chưa?"
"Bất kính với người bề trên, chết!"
Diệp Phàm nhìn Diêm Thần, lạnh lùng nói.
"Tôi muốn xem ai dám giết con trai tôi?"
Đột nhiên, một tiếng hét lạnh lùng và tàn nhẫn vang lên.