Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dao Tử bây giờ còn trông hung dữ hơn ban nãy, hơi giống với tứ sư phụ của Diệp Phàm!

“Muốn chết?”

Lúc này, gương mặt kia tức giận gầm lên, trừng mắt nhìn, cơn giận cuồn cuộn ngập trời như muốn phá hủy trời đất!

Những người ở đây bị trấn áp tới mức hộc máu, bọn họ cảm giác như cơ thể sẽ phát nổ bất kỳ lúc nào.

Diệp Phàm phun máu không ngừng vội vàng dùng toàn lực ngăn lại.

Uy áp thật khủng bố!

Đột nhiên Cổ Tam Thông nhướn mày, lạnh nhạt nhìn gương mặt kia, nói: “Ngươi làm đồ đệ ta bị thương rồi!”

Ầm!!!

Tiếng Cổ Tam Thông vừa dứt, ông tung một quyền ra.

Một quyền này trông đơn giản nhưng lại có thể xuyên qua không gian đập thẳng vào gương mặt kia.

Trong nháy mắt, gương mặt kia bị đánh tan, biến mất khỏi chiến trường cổ!

Khi loại uy áp biến mất, mọi người như được đại xá không ngừng thở dốc, nghĩ lại vẫn thấy sợ, cảm giác như tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

Nhưng sau đó, bọn họ lại sợ hãi nhìn về phía Cổ Tam Thông.

Người này lại có thể dùng một quyền đập tan công kích của vị cường giả thần bí kia, thực lực còn khủng bố hơn!

Lúc này, Cổ Tam Thông và Tiêu Dao Tử trở thành hai vị đại lão không thể trêu vào, ai ai cũng phải kính phục!

Cổ Tam Thông và Tiêu Dao Tử bước tới phía Diệp Phàm, quan tâm hỏi: “Tiểu Phàm con sao rồi?”

“Hai sư phụ, con không sao!”

“Khụ khụ khụ!!!”

Diệp Phàm vừa dứt lời đã ho khan.

“Mau ngồi xuống đừng nhúc nhích!”

Tiêu Dao Tử nói với Diệp Phàm, ông lấy một cây kim châm vào người hắn, một luồng năng lượng dịu dàng tiến vào cơ thể Diệp Phàm.

Thương thế của Diệp Phàm nhanh chóng chuyển biến tốt.

Không lâu sau, vết thương đã hoàn toàn khôi phục khiến người khác phải khiếp sợ!

Hắn đứng dậy nói: “Cảm ơn tam sư phụ, cảm ơn nhị sư phụ!”

“Thằng nhóc này còn khách sáo cái gì!”

Tiêu Dao Tử thản nhiên nói.

Cảnh tượng này khiến đám người tu hành hâm mộ, có được hai vị sư phụ mạnh cỡ này thì thật sự quá may mắn!

“Tam sư phụ người có thể trị thương cho Sở Sở được không?”

Lúc này Diệp Phàm nhìn Tam sư phụ.

“Đây cũng là vợ con?”

Tiêu Dao Tử tò mò nhìn nữ hoàng Băng Tuyết, Diệp Phàm đang định lên tiếng thì, nữ hoàng Băng Tuyết đã thừa nhận: “Đúng vậy!”

“Thằng nhóc con giỏi đấy thật sự không làm chúng ta mất mặt!”

Tiêu Dao Tử cười ha ha, trực tiếp châm kim cho Đường Sở Sở và nữ hoàng Băng Tuyết.

Thương thế cả hai cũng rất nhanh hồi phục.

“Không ngờ người châm cứu lại giỏi tới vậy?”

Nữ hoàng Băng Tuyết ngạc nhiên nhìn Tiêu Dao Tử.

Cô chỉ biết sau khi tu hành giả bị thương muốn nhanh chóng hồi phục phải dùng đan dược chữa trị. Không ngờ chỉ dựa vào một cây kim cũng có thể giúp thương thế khôi phục nhanh chóng.

“Chuyện nhỏ thôi, sao làm khó sư phụ thằng nhóc này được!”

Tiêu Dao Tử cười nhẹ, Cổ Tam Thông nhìn nữ hoàng Băng Tuyết nói: “ Thiên phú và tiềm lực của cô cũng rất tốt, xứng đôi với Tiểu Phàm!”

“Nhưng anh ta chướng mắt bổn hoàng!”

Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn Diệp Phàm lộ ra vẻ oai oán khiến Diệp Phàm rất xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK