Thậm chí ngay cả phân điện quận Thiên Phủ của điện Long Vương có quan hệ tốt tới mức mặc chung một quần với nhà họ Ngô vậy mà cũng hạ sát thủ với nhà họ Ngô.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nhà họ Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng đáp án này chỉ có người của điện Long vương và nhà họ Trần mới biết.
Đối với chuyện này, Trần Thiên Nam càng cảnh cáo hộ vệ nhà họ Trần không được truyền ra ngoài.
Vì vậy người ngoài hoàn toàn không biết rốt cuộc trong nhà họ Ngô đã xảy ra chuyện gì, càng không biết sao nhà họ Ngô lại bị tiêu diệt!
Nhưng mặc kệ thế nào, nhà họ Ngô quả thật đã bị tiêu diệt rồi. Mà nhà họ Trần nhân cơ hội tiếp quản tất cả sản nghiệp của nhà họ Ngô, lại càng tăng lên một bậc!
Tin tức này truyền ra, đã làm chấn động cả quận Thiên Phủ, trên dưới nhà họ Trần đều vô cùng kinh ngạc!
Sau khi nhà họ Ngô diệt vong, Trần Phàm đi theo Thiết Ưng đến căn cứ phân điện quận Thiên Phủ.
“Công tử, cậu là đệ tử của lão điện chủ sao?”
Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt căng thẳng hỏi.
“Ông cũng rất thông minh!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Thuộc hạ điện Long Vương Thiết Ưng bái kiến thiếu chủ!”
Nháy mắt, Thiết Ưng đã quỳ xuống, nói với Diệp Phàm.
Trong lòng ông ta dâng lên một trận sóng to gió lớn, một khi đối phương trở thành điện chủ điện Long Vương, vậy thì ông ta sẽ có cơ hội một bước lên trời rồi!
“Ông cũng coi như đủ cơ trí!”
“Nhưng mà liên quan tới thân phận của tôi, tôi tạm thời không hy vọng có quá nhiều người biết, hiểu không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Thiết Ưng gật đầu.
“Nhưng tôi hơi tò mò, đại thiếu nhà họ Ngô kia vô dụng như vậy, sao ông lại nhận đối phương làm con nuôi, lẽ nào là vì gia tộc Công Tôn gì đó kia?”
Diệp Phàm đột nhiên tò mò hỏi.
“Khởi bẩm thiếu chủ, tất cả những chuyện này đều là mệnh lệnh của long thủ Thiên Cấp.”
“Ông ta muốn lôi kéo thế gia Công Tôn nên bảo tôi nhận thiếu gia nhà họ Ngô làm con nuôi, mượn nhà họ Ngô để lôi kéo thế gia Công Tôn!”
Thiết Ưng nói.
“Xem ra để được làm long vương, những long thủ này đúng là đã tốn hết tâm tư!”
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
“Long thủ Thiên Cấp làm như vậy không chỉ vì thế gia Công Tôn, còn có một nguyên nhân chính là vì lão tam nhà họ Ngô!”
Thiết Ưng nói.
“Lão tam nhà họ Ngô?”
“Nhà họ Ngô tổng cộng có ba anh em, lão đại chính là gia chủ nhà họ Ngô kia, còn lão nhị chính là phu nhân của thế gia Công Tôn, lão tam Ngô Thiên Kiếm là cường giả Hắc Ám xếp thứ ba mươi chín ở Hắc Bảng nước ngoài. Nghe nói thế lực ở nước ngoài của hắn ta vô cùng to lớn, long thủ cấp Thiên cũng muốn nhân cơ hội lôi kéo Ngô Thiên Kiếm và thế lực dưới trướng của hắn ta!”
Thiết Ưng nói chi tiết.
“Lão tam nhà họ Ngô vậy mà có thể xếp thứ ba mươi chín Hắc Bảng?”
Diệp Phàm hơi kinh ngạc nói.
Hắn từng nghe Tứ sư phụ nhắc tới Hắc Bảng. Hắc Bảng này là một xếp hạng của tổ chức Ám Võng đối với các cường giả thực lực lớn của thế giới Hắc Ám.
Cả Hắc Bảng chỉ có năm mươi người, người có thể xếp vào trong đó đều là cường giả đỉnh cấp của thế giới Hắc Ám.
Tùy tiện một người cũng có năng lực phá hủy một thế lực siêu cấp thậm chí là giết chết vua của một nước!
Trong Hắc Bảng, xếp hạng càng đứng phía trước thì thực lực sẽ càng mạnh.
Có thể xếp thứ ba mươi chín Hắc Bảng đủ để chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của hắn ta, chắc chắn không phải cao thủ Huyền cảnh bình thường có thể chống lại!
Chẳng trách long thủ cấp Thiên kia lại muốn lôi kéo.
“Không ngờ gia chủ nhà họ Ngô kia vô dụng như vậy, thực lực của em trai lại đủ mạnh!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Thiếu chủ, lần này cậu tiêu diệt nhà họ Ngô, lão nhị nhà họ Ngô và lão tam nhà họ Ngô chắc chắn sẽ trả thù, cậu phải cẩn thận, hay là tôi phái người chuyên môn bảo vệ cậu?”
Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm nói.
“Tôi cần những người kia của ông bảo vệ sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
Thiết Ưng đột nhiên ý thức được ngay cả ông ta mà thiếu chủ này cũng có thể giết trong nháy mắt, những thủ hạ kia của ông ta quả thật không có tư cách đi bảo vệ đối phương.
“Thực lực của thiếu chủ vô song, quả thật không cần bảo vệ!”
Thiết Ưng cung kính nói.
Sau đó, Diệp Phàm đã rời khỏi nơi này, trở về nhà họ Trần.
“Diệp Phàm, cảm ơn anh đã cứu cả nhà tôi!”
Hắn vừa trở về, Trần Tiểu Manh đã cảm kích nói với hắn.
“Em khách sáo như vậy khiến anh hơi không quen!”
Diệp Phàm trêu đùa.
Trần Tiểu Manh lập tức trợn trắng mắt với Diệp Phàm.
“Diệp công tử, ân huệ hôm nay, nhà họ Trần tôi suốt đời không quên, sau này có bất cứ điều gì cần nhà họ Trần tôi làm, cậu cứ việc lên tiếng!”
Trần Thiên Nam bước tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt cung kính nói.
“Chút chuyện nhỏ, không cần để ý!”
Diệp Phàm xua tay.
“Sở Sở, bây giờ trời cũng không còn sớm, tối nay các cháu ở lại đây đi.”
“Đúng lúc buổi tối để dì Đỗ của cháu làm mấy món, chúng ta tụ tập, nhân tiện cảm ơn Diệp công tử luôn!”
Lúc này, Trần Thiên Nam nhìn Đường Sở Sở nói.
“Được ạ!”
Đường Sở Sở gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã cùng ăn cơm tối với người nhà họ Trần.
“Sở Sở, Diệp công tử, đây là phòng dì chuẩn bị cho các cháu, các cháu thấy thế nào?”
Ăn cơm xong, Đỗ Khanh dẫn Diệp Phàm và Đường Sở Sở đến một phòng ngủ.
“Một phòng ngủ sao?”
Diệp Phàm nói.
“Dì nghe nói các cháu là bạn trai bạn gái, cho nên chỉ chuẩn bị một phòng!”
Đỗ Khanh nói.
“Cảm ơn dì, một phòng là được rồi ạ!”
Đường Sở Sở nói.
“Vậy được, các cháu nghỉ ngơi trước đi!”
Đỗ Khanh gật đầu, rồi rời đi.
“Bà xã, xem ra tối nay chúng ta phải ở chung một phòng rồi!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, trêu ghẹo.
“Anh Tiểu Phàm, có phải anh không muốn ngủ chung với em không?”
Đường Sở Sở hơi căng thẳng nhìn Diệp Phàm.
“Em đừng nghĩ nhiều, không có chuyện đó!”
Diệp Phàm nói, trực tiếp kéo Đường Sở Sở vào trong phòng.
Sau đó, bọn họ đã nằm lên một chiếc giường, nhưng mà không khí này ngược lại hơi vi diệu.
Đường Sở Sở và Diệp Phàm nằm trên giường, đều là dáng vẻ đàng hoàng.
“Anh Tiểu Phàm, anh mãi không làm chuyện đó với em… Có phải vì Đại sư phụ không?”
Bỗng nhiên, Đường Sở Sở quay người nhìn Diệp Phàm, hỏi.
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Đại sư phụ trông nghiêng nước nghiêng thành, anh vẫn luôn có ý nghĩ với Đại sư phụ đúng không?”
Ánh mắt Đường Sở Sở lấp lánh nhìn Diệp Phàm.