Tào Thiên Khải nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy.”
“Không phải mày muốn đạp tao dưới chân sao?”
“Tao muốn xem xem mày đạp kiểu gì?”
Diệp Phàm đi về phía Tào Thiên Khải.
“Bảo vệ thế tử.”
Hai cao thủ Thiên cảnh bên cạnh Tào Thiên Khải hét lên.
Ngay lập tức hơn ngàn chiến sĩ quân Ngự Lâm cầm vũ khí bao vây đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm vung đoản kiểm màu đen, giết chết đám quân Ngự Lâm trước mặt trong nháy mắt.
Đám người Đại Hổ xông lên điên cuồng tấn công quân Ngự Lâm!
Diệp Phàm tiếp tục đi về phía Tào Thiên Khải, quân Ngự Lâm đứng chắn trước mặt đều bị chém đứt cổ.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm chỉ cách Tào Thiên Khải có 2 mét.
Lúc này hai cao thủ Thiên cảnh quân Ngự Lâm bên Tào Thiên Khải rút đao chém về phía Diệp Phàm.
Hai người bọn họ bày ra thực lực khủng bố, trường đao trong tay phát ra đao khí kinh người muốn chém Diệp Phàm thành hai nửa.
Phụt!
Phụt!
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, vung lên đoản kiếm màu đen, hai kiếm khí màu đen bắn ra đục thủng cổ của hai cao thủ Thiên cảnh này.
Cổ của hai người phun máu, sau đó đầu của bọn họ rời khỏi cổ, hai thi thể không đầu ngã xuống đất.
Cảnh tượng này vô cùng máu me, tàn nhẫn, khủng bố.
Tào Thiên Khải thấy vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Diệp Phàm đứng trước mặt Tào Thiên Khải, chỉ kiếm về phía đối phương, lạnh nhạt nói: “Không phải mày muốn đạp tao dưới chân sao? Bây giờ tao đến rồi, dẫm đi!”
“Mày…”
Tào Thiên Khải nhìn Diệp Phàm, cực kỳ tức giận, lại không biết nên trả lời kiểu gì.
Ầm!!!
Đột nhiên Diệp Phàm nhấc chân đạp thế tử Tào Vương bay ra ngoài, nện trên mặt đất hộc máu.
Tào Thiên Khải còn chưa kịp lấy lại phản ứng, Diệp Phàm nhấc bàn chân to cỡ 42 dẫm lên trên mặt đối phương.
Diệp Phàm không ngừng cọ xát chân trên mặt Tào Thiên Khải, chà đạp không mặt đến biến hình.
“Dừng tay!”
Lúc này một tiếng hét tức giận vang lên.
Một đoàn người xuất hiện ở Thiên Môn, tất cả đều mặc trang phục quân Ngự Lâm, cầm đầu là một cao thủ Thiên cảnh cửu trọng.
Người này là Tam thống lĩnh quân Ngự Lâm, Tống Thần.
“Thả thế tử ra!”
Tống Thần thấy Tào Thiên Khải bị Diệp Phàm đạp dưới chân, trong mắt tràn ngập lửa giận, hét lên.
“Nếu tôi không bỏ thì sao?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Vậy cậu sẽ là kẻ địch của toàn bộ quân Ngự Lâm và phủ Tào Vương, cậu đã nghĩ đến hậu quả này chưa?”
Tống Thần kêu lên.
“Kẻ địch?”
“Thì sao?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
Ầm!!!
Dứt lời, hắn dẫm nát đầu của Tào Thiên Khải, thế tử Tào Vương, người cầm đầu đảng Thái Tử.
“Thế tử!”
Nhìn Tào Thiên Khải chết trước mặt mình, Tống Thần biến sắc hét lớn.
Sắc mặt của đám người quân Ngự Lâm đi theo đến cũng thay đổi, tất cả đều bị chấn động mạnh.
Thằng nhãi này cũng dám giết con trai của vương gia?
Hắn điên rồi hả?
“Mày…”