Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngay cả các người cũng có thể trở thành người tu luyện, tại sao tôi lại không thể?"

Diệp Phàm khinh thường nói, hắn lập tức đi tới chỗ bà cụ Đường, túm lấy cổ bà ta, lạnh lùng nói: "Nếu không phải bà là bà nội của Sở Sở, tôi đã giết bà từ lâu rồi, sao còn để bà ra vẻ ở trước mặt tôi?"

"Tôi không quan tâm bà trở thành người tu luyện như thế nào, nhưng với chút thực lực đó của bà, không khác gì một con kiến trong mắt tôi!"

"Tốt nhất bà nên thành thật, nếu không tôi không ngại tiễn bà lên đường đâu!"

Diệp Phàm nhìn bà cụ Đường, lạnh lùng hét lên, trực tiếp ném bà ta xuống đất.

bà cụ Đường nằm trên mặt đất, thở hổn hển, nhìn Diệp Phàm với vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng bà ta lại càng oán hận hắn hơn.

Tên này đã giết chết đứa con trai và đứa cháu trai duy nhất của bà ta, làm sao bà cụ Đường có thể không hận hắn được? Chỉ là bà ta cố kìm nén không thể hiện ra ngoài mà thôi!

"Nói cho tôi biết chuyện của Đường tộc là sao?"

Lúc này, Diệp Phàm nhìn bà cụ Đường lạnh lùng nói.

Nửa giờ sau, tại một thung lũng phía Tây Nam của Long Quốc, xấu hiện một tòa nhà cổ kính.

Ngay trước những tòa nhà này có một tấm bia đá khắc chữ "Đường" như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế uy nghiêm!

Lúc này, Diệp Phàm cùng Đường Sở Sở đi tới đây, nhìn thấy hai chữ Đường tộc.

Đường tộc!

Diệp Phàm và Đường Sở Sở bước đến, có người ngăn bọn họ lại: “Hai người là ai? Tới đây làm gì?”

“Tôi tới tìm cha mẹ!”

Đường Sở Sở nói.

“Cha mẹ? Nơi này không có cha mẹ cô, mau đi đi!”

Tên đệ tử của Đường tộc lạnh lùng đáp.

“Cút ngay!”

Diệp Phàm tức giận quát, trên người tản ra uy áp khủng bố đánh bay vị đệ tử kia ra ngoài.

Vèo vèo vèo!!!

Lúc này đã làm kinh động tới những người khác, đệ tử của Đường tộc vọt tới bao vây Diệp Phàm và Đường Sở Sở!

“Các người là ai? Sao dám tới đây gây sự?”

Một người đàn ông trung niên quát lớn.

Diệp Phàm vừa định lên tiếng đã thấy Dương Ngọc Lan vội vàng chạy tới, nói: “Sở Sở sao con tới đây?”

“Mọi người đừng hiểu lầm, đây là con gái của tôi cũng là người của Đường tộc!”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói.

“Con gái của cô?”

Người đàn ông nhìn lướt qua Đường Sở Sở rồi nhìn Dương Ngọc Lan, bà vội vàng gật đầu.

Người trung niên nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: “Chẳng lẽ con bé chính là thiên tài có huyết mạch thất phẩm mà Đại Tế Ti nói sao?”

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Cha đâu?”

Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan nói.

“Cha con đang bế quan, Sở Sở con chưa biết nhỉ. Thật ra nhà họ Đường chúng ta là một nhánh của gia tộc tu hành giả, giờ bà nội và cha con đều sắp thức tỉnh huyết mạch. Đến lúc đó có thể bay lên trời, chui xuống đất, không gì không làm được!”

Dương Ngọc Lan hưng phấn nhìn Đường Sở Sở.

Quả nhiên Dương Ngọc Lan vẫn chưa biết con mình đã trở thành tu hành giả từ lâu. Bà vui vẻ bước tới rồi lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, giờ nhà họ Đường chúng tôi đã là gia tộc tu hành. Sau này Sở Sở cũng sẽ như vậy, tuy cậu là thần tướng hộ quốc nhưng cũng chỉ là một tên võ giả nho nhỏ. Hoàn toàn không cùng một thế giới với tu hành giả, cả đời này cậu cũng không xứng với Sở Sở đâu. Mau rời khỏi Sở Sở đi đừng làm chậm trễ tương lai của nó!”

Nghe xong, Diệp Phàm thấy hơi buồn cười, không ngờ sau tất cả hắn vẫn không được mẹ vợ hoan nghênh.

“Một võ giả bé nhỏ mà cũng dám mơ ước huyết mạch của Đường tộc sao?”


Lúc này, người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK