Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Giây tiếp theo, nụ hoa và bà lão đã tiến lại gần nhau, sau đó có sáu tiếng nổ liên tiến vang lên, năng lượng ngút trời bùng nổ thổi bay bà lão đó đi.

Vù vù!

Bà lão bay xa hơn mười mét rồi quỳ trên mặt đất, bà ta phun máu trong miệng ra, bị thương rất nặng.

Giây phút này, tất cả những người theo bà lão đó đến đây đều chết lặng. Ánh mắt của bà lão nhìn Chung Vô Diễm, hết sức bàng hoàng nói: “Ngươi thế mà lại…”

“Còn muốn đến sao?”

Chung Vô Diễm không đợi cho đối phương nói xong mac đã lạnh lùng hét lên. Bà lão đứng dậy ôm lấy ngực rồi dứt khoát xoay người rời đi, những người mà bà ta đưa theo cũng nháo nhào rút lui.

Lúc này Lâm Thi Âm vội vã chạy đến chỗ của Chung Vô Diễm, cô ấy nói: “Thất sư phụ quá lợi hại, đúng rồi, sao thất sư phụ lại đến đây?”

“Nếu ta không đến chẳng phải hai người đã bị bà lão đó bắt đi rồi sao? Đợi đến khi Tiểu Phàm quay lại không nhìn thấy mấy người vợ của mình đâu, há chẳng phải sẽ tức chết sao?”

Chung Vô Diễm nói đùa.

Đột nhiên mặt mũi Lâm Thi Âm đỏ lên, cô ấy nói: “Thất sư phụ, tôi không phải là vợ của Diệp Phàm, bà hiểu lầm rồi.”

“Nha đầu cô đừng có giấu giếm nữa, nếu cô và tiểu tử kia không có quan hệ gì thì sao nó lại đưa cô lên núi chứ?”

“Hơn nữa trông cô cũng xinh đẹp, nếu cô không là vợ của tiểu tử đó thì há chẳng phải người khác sẽ được hời à, vậy thì tôi không đồng ý đâu.”

Chung Vô Diễm hừ lạnh, mà những gì bà ấy nói lại khiến Lâm Thi Âm cảm thấy voi cùng thẹn thùng.

Ngay lập tức, Chung Vô Diễm liếc nhìn Cơ Như Yên rồi nói: “Cô cũng là vợ của Tiểu Phàm à? Thật sự trông không tệ, quả nhiên tiểu tử đó có con mắt rất tinh tường trong việc tìm vợ.”

“Tôi là thủ hạ của thiếu chủ!”

Cơ Như Yên mỉm cười đáp lại.

“Trông cô xinh đẹp như vậy thế mà lại là thủ hạ của nó, thật sự tiểu tử này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Chung Vô Diễm lắc đầu.

Sau đó họ đến phòng của Đường Sở Sở.

Chung Vô Diễm nhìn Đường Sở Sở say ngủ thì đôi mắt của bà ấy sáng lấp lánh.

“Diệp Phàm đi về phía tây nam tìm Xích Dương Thảo, cũng không biết có thể tìm được không nữa.”

Lâm Thi Âm lo lắng hỏi.

“Sở Sở chính là người vợ được anh ấy công nhận, nên chắc chắn anh ấy sẽ tìm được Xích Dương Thảo, nhưng lần này Khí Huyền Âm của Sở Sở bộc phát đã kinh động đến không ít người, bí mật về thân thể Huyền Âm của cô ấy khó giữ được nữa.”

“Tiếp theo đây sẽ ngày càng có rất nhiều người muốn có được Sở Sở, muốn mượn thân thể Huyền Âm của Sở Sở để tăng cường thực lực.”

Chung Vô Diễm nói.

“Vậy phải làm sao đây?”

Vẻ mặt của Lâm Thi Âm thay đổi, cô ấy lo lắng hỏi.

Chung Vô Diễm cười nói: “Đừng lo lắng, không phải ta đã đến rồi sao.”

“Ta muốn xem thử ai dám cướp Sở Sở từ trong tay lâu chủ Bách Hoa Lâu ta đi?”

Nét mặt của Chung Vô Diễm rất tự tin, bà ấy hừ lạnh nói.

Vào lúc này Diệp Phàm đang tìm Xích Dương Thảo ở trong rừng nguyên sinh. Chỉ trong một cái liếc mắt thì không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của khu rừng nguyên sinh này được, nên không dễ để tìm thấy Xích Dương Thảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK