Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ ánh mắt của lão giả và Tôn Chính đều quét về phía Diệp Phàm.

“Người đâu bắt hắn cho ta!”

Tôn Chính không nói hai lời, lập tức hét lên.

Nhóm binh lính đang muốn xông về phía Diệp Phàm.

Soạt!

U Ảnh bước ra, toát ra sát khí đáng sợ trấn áp nhóm binh lính.

“Hóa ra là hai người à, tôi còn tưởng là ai đấy?”

“Sao vậy? Gọi người lớn đến đây à?”

“Tôn chỉ của Y Các mấy người không phải là không sợ cường quyền, không làm tay sai cho bất cứ thế lực nào, chuyên tâm làm y giả sao? Sao bây giờ mấy người lại bắt đầu ỷ thế hiếp người rồi, xem ra Y Các cũng chỉ là hư danh thôi!”

Diệp Phàm cười lạnh nhìn bọn họ.

“Chàng trai trẻ, Y Các của tôi thế nào cũng không tới phiên cậu đánh giá!”

“Hôm nay lão phu đến đây là vì hôm qua cậu đả thương hai đệ tử của tôi!”

“Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, cậu đánh đệ tử tôi, có phải cũng nên trả giá một chút không?”

Vị lão giả nhìn Diệp Phàm nói thẳng.

“Trả giá?”

“Ông muốn tôi phải trả giá thế nào?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Giao cỏ Băng Tâm cho lão phu, việc này có thể sẽ được xóa bỏ, nếu không thì cứ y theo luật pháp Long Quốc việc công xử theo phép công đi!”

Lão giả lạnh nhạt nói.

“Dựa theo luật pháp Long Quốc, hành hung người trên đường sẽ bị phạt giam ba tháng!”

Tôn Chính đúng lúc nói.

“Hóa ra ông tới đây vì cỏ Băng Tâm, thật ngại quá cỏ Băng Tâm đã không còn nữa!”

Diệp Phàm cong môi.

Nghe được lời Diệp Phàm nói, lão giả cau mày nhìn chăm chú vào đối phương: “Cỏ Băng Tâm trân quý như thế, cậu dùng nó làm gì?”

“Đồ của tôi, tôi làm gì cũng phải nói cho ông sao?”

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

“Sư phụ, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, chúng ta phải giáo huấn hắn một chút!”

Nữ đệ tử Y Các tức giận hét lên.

“Xem ra tay của cô vẫn còn chịu đựng được!”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Chàng trai trẻ, tôi nghe nói y thuật của cậu rất mạnh, không biết cậu kế thừa y bát của vị y sư nào, cậu nói ra có lẽ lão phu sẽ biết hắn đấy!”

Vị lão giả này nhìn Diệp Phàm tiếp tục nói.

“Chỉ dựa vào ông, không xứng để biết sư phụ tôi!”

Diệp Phàm khinh thường nói.

Những lời này của Diệp Phàm làm cho sắc mặt lão giả trở nên hoàn toàn u ám, trong mắt ông ta lóe lên sự tức giận.

Tôn Chính nghe lời Diệp Phàm nói cũng chấn động trong lòng, vị này chính là Thất đại trưởng lão của Y Các, là một y sư chân chính, địa vị của ông ta trong giới y đạo Long Quốc cực cao, thân phận còn cao hơn những ngự y của ngự y viện một bậc.

Thằng nhóc này lại dám nhục mạ đối phương như vậy, quả thực là muốn chết!

“Người đâu, bắt hắn cho tôi!”

Tôn Chính trực tiếp hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK