Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ hoàng Băng Tuyết nói.

“Nữ hoàng Băng Tuyết, đừng nói vớ vẩn!”

“Tôi từ chối cô không liên quan tới Sở Sở!”

Diệp Phàm nhìn thẳng nữ hoàng Băng Tuyết.

“Người đàn ông mà Tuyết Vô Cơ tôi nhìn trúng không thoát được đâu!”

“Bổn hoàng nhất định sẽ khiến anh đồng ý cưới tôi làm vợ!”

Nữ hoàng Băng Tuyết tự tin nhìn Diệp Phàm.

Ầm!

Đúng lúc này, Thiên Chiếu đột nhiên vận lực muốn bỏ chạy, vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi đang định ngăn lại. Chợt thấy nữ hoàng Băng Tuyết đã lao ra dùng một chưởng đánh cô ta nằm lăn ra đất.

“Cô tưởng thoát được sao?”

Nữ hoàng Băng Tuyết khinh thường nhìn Thiên Chiếu, hai tay cô thi triển một ấn huyền ảo, lực lượng hàn băng ngưng tụ thành ấn kí trong suốt, bàn tay trực tiếp đánh vào mi tâm Thiên Chiếu.

A!!!

Thiên Chiếu kêu lên đầy đau khổ, sắc mặt trắng bệch.

“Cô đã làm gì với tôi?”

Thiên Chiếu giận dữ nhìn chằm chằm nữ hoàng Băng Tuyết.

“Bây giờ trong người cô có Băng Linh ấn của bổn hoàng, ấn này khi đánh vào trong linh hồn sẽ có thể không chế được cơ thể đó!”

“Giờ chỉ cần một ý nghĩ của bổn hoàng cũng có thể khiến cô sống không bằng chết, cô đừng nghĩ tới việc giả gì, trừ khi tôi chết. Không thì Băng Linh ấn này sẽ không bao giờ giải được, cho dù cô có mạnh tới đâu cũng vậy!”

Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.

“Cô...”

Thiên Chiếu cực kì tức giận nhìn nữ hoàng Băng Tuyết, cô tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, cô là nô lệ của hắn, phải nghe mọi mệnh lệnh. Nếu có ý đồ gì khác, bổn hoàng sẽ khiến cô nếm thử cảm giác sống không bằng chết. Tất nhiên cô có thể chọn cái chết, như vậy sẽ không phải làm nô lệ nữa, chỉ là cô có dám chết không!”

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Thiên Chiếu thay đổi không ngừng, trở nên cực kỳ xấu xí.

Cuối cùng sau hồi lựa chọn, Thiên Chiếu buông bỏ hết thảy thể diện và tự tôn lực chọn khuất phục, nói với Diệp Phàm: “Thiên Chiếu tham kiến chủ nhân!”

“Từ giờ cô ta là nô lệ của anh!”

“Anh cũng đừng lo cô ta sẽ chạy trốn hay gây hại gì cho anh!”

Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn Diệp Phàm.

“Cảm ơn!”

Diệp Phàm nói cảm ơn.

“Anh là người đàn ông của bổn hoàng không cần cảm ơn!”

Nữ hoàng Băng Tuyết nói thẳng.

“Tôi sẽ không cưới cô, cô đừng lãng phí thời gian nữa, thực lực của cô mạnh như vậy, cũng không cần phải song tu với tôi!”

Diệp Phàm bất đắc dĩ nhìn nữ hoàng Băng Tuyết.

“Quả thực không cần nhưng anh là người đầu tiên tôi nhìn trúng, nếu bổn hoàng không có được anh thì sao có thể cai quả thần quốc Băng Tuyết!”

Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.

“Nói rất hay, tôi ủng hộ!”

Long Ngạo vỗ tay cười.

“Ngũ sư phụ, người đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!”

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

“Không ổn, hậu nhân của ma thần Xi Vưu chạy rồi!”

Đột nhiên, Tiêu Thiên Sách kêu lên, Diệp Phàm liếc nhìn phát hiện hậu nhân của ma thần Xi Vưu thừa dịp bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK