Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường lão phu nhân lạnh lùng nói.

“Lão phu nhân, bà muốn đuổi Diệp công tử đi?”

Lão đại nhà họ Minh thấy vậy, sắc mặt thay đổi.

Ông ta còn định lấy lòng nhà họ Đường để đạt được cảm tình của Diệp Phàm, kết quả nhà họ Đường lại muốn đuổi Diệp Phàm đi?

“Đại nhân, người này không có quan hệ gì với nhà họ Đường, nếu cậu ta đắc tội ngài, xin ngài đừng giận chó đánh mèo nhà họ Đường!”

Đường lão phu nhân cho rằng lão đại nhà họ Minh đến đây vì Diệp Phàm đắc tội ông ta, vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Lão phu nhân, hôm qua Diệp công tử đã cứu cha tôi, tôi muốn mang quà đến cảm ơn, nhưng nếu mấy người đã muốn đuổi Diệp công tử đi, tôi cũng không cần ở đây nữa!”

Lão đại nhà họ Minh lạnh lùng nói.

“Cái gì? Cậu ta cứu ông cụ nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân khiếp sợ nói.

“Đúng vậy!”

Lão đại nhà họ Minh nói.

“Đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, cậu ta là chồng của cháu gái tôi, là người một nhà với tôi, vừa rồi là hiểu lầm!”

Đường lão phu nhân thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Mặc dù bà ta không biết Diệp Phàm cứu kiểu gì, nhưng bây giờ có một cơ hội để leo lên hào môn Đế Đô, không thể bỏ lỡ.

Đường lão phu nhân vứt bỏ mặt mũi, nhìn Diệp Phàm và Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, Diệp Phàm, các cháu đừng hiểu lầm, vừa rồi bà nội hơi nóng giận, các cháu vĩnh viễn đều là người nhà họ Đường, ngàn vạn đừng nóng giận!”

“Hả hả, thay đổi sắc mặt rất nhanh!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, dẫn Đường Sở Sở rời đi.

“Hai đứa đừng đi!”

Đường lão phu nhân vội vàng kêu lên.

“Lão phu nhân, tạm biệt!”

Lão đại nhà họ Minh cũng nói một câu rồi rời đi.

Sắc mặt của Đường lão phu nhân cực kỳ khó coi, nhìn về phía vợ chồng Đường Chính Nhân, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm hai người dùng cách gì, nhất định phải làm Sở Sở và thằng ranh kia trở lại nhà họ Đường, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội phất lên như này!”

Màn đêm buông xuống.

Long Quốc, trong Lâm Phiệt.

“Con xác định vết thương của Lâm Lang Thiên thật sự khỏi? Hơn nữa còn có thể khôi phục thực lực?”

Lâm Báo nhìn Lâm Phong, khiếp sợ nói.

“Cha, chắc chắn, thằng nhãi kia không chỉ có thực lực khủng bố, y thuật cũng rất lợi hại, thật sự trị khỏi vết thương trên người Lâm Lang Thiên!”

“Cha, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, vậy…”

Lâm Phong sốt ruột nói.

“Hắn khôi phục thực lực thì làm sao?”

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Sắc mặt của Lâm Báo và Lâm Phong thay đổi, vội vàng nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, sắc mặt lạnh lùng, tản ra uy áp đáng sợ!

“Bái kiến Phiệt chủ!”

Hai cha con quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên này.

“Các người cũng rất to gan, dám không báo cáo chuyện Lâm Hổ bị giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm nói.

“Phiệt chủ, chúng tôi biết sai rồi!”

Thân thể Lâm Báo run lên, vội vàng nói.

“Ngươi vừa nói vết thương của Lâm Lang Thiên đã khỏi hẳn?”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn về phía Lâm Phong, Lâm Phong điên cuồng gật đầu.

Trong mắt Phiệt chủ Lâm Phiệt lóe lên tia sáng.

“Phiệt chủ, nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, sợ rằng hắn sẽ trở lại Lâm Phiệt, chúng ta có cần ra tay trước không?”

Lâm Báo nhìn Phiệt chủ Lâm Phiệt, nói.


“Hắn không trở về Lâm Phiệt được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK