Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô cũng cho rằng Tiểu Phàm ca ca sẽ không sao đúng không?”

Đường Sở Sở nhìn Huyết Cơ: “Anh ấy sao có thể có chuyện gì được!”

“Được rồi, Tiểu Phàm ca ca nhất định sẽ bình an vô sự!” Đường Sở Sở gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.

Cùng lúc đó, tại trụ sở của quân Thiên Sách!

Mấy người Diệp Phàm và Thiên Khuyết đã quay lại đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm bước vào trụ sở của quân Thiên Sách!

“Tham kiến thiếu quân chủ!”

Khoảnh khắc Diệp Phàm bước vào trụ sở, toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách đều quỳ xuống rồi đồng loạt hô vang!

Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy sự sùng bái!

Bọn họ rõ ràng đã biết chuyện gì đã xảy ra ở chiến khu Trung Bộ.

Quân Thiên Sách đã giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài giữa các quân đoàn, hơn nữa sức mạnh của thiếu quân chủ vô cùng cường đại.

Trong nhiều năm qua quân Thiên Sách luôn bị đàn áp và chế giễu, thậm chí còn có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng lần này thiếu quân chủ đã khiến cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Vậy nên bọn họ cực kỳ hưng phấn, đối với Diệp Phàm cũng tràn đầy ngưỡng mộ!

“Mọi người đều đứng lên cả đi!” Diệp Phàm nhìn binh sĩ quân Thiên Sách rồi nói.

Lập tức, toàn bộ binh lính quân Thiên Sách đều đứng lên, ánh mắt cung kính nhìn Diệp Phàm.

“Có lẽ mọi người đều biết thân phận của tôi rồi!”

“Lục sư phụ của tôi là chiến thần Thiên Sách!”

“Mấy năm nay, lục sư phụ của tôi không ở trong quân Thiên Sách, điều này đã khiến mọi người chịu nhiều chế giễu, vậy nên thành thật xin lỗi mọi người.”

Diệp Phàm trực tiếp cúi đầu trước binh sĩ quân Thiên Sách đang có mặt ở đấy.

“Thiếu quân chủ, đừng làm vậy!”

“Mặc dù quân chủ đã rời đi rất nhiều năm như vậy, nhưng các chiến sĩ của quân Thiên Sách chưa từng trách cứ quân chủ điều gì cả!”

“Nếu không có quân chủ, chỉ sợ Long Quốc đã sớm bị diệt rồi, chúng tôi cũng không thể sống sót!”

“Quân chủ chính là đại anh hùng của Long Quốc, đồng thời cũng là đại anh hùng trong lòng của chúng tôi!”

“Những năm này chúng tôi đã luôn chờ đợi quân chủ trở về, chúng tôi tin tưởng quân chủ sẽ không từ bỏ quân Thiên Sách!”

Lúc này, một người lính kỳ cựu của quân Thiên Sách hào hứng nói.

“Đừng lo lắng, chiến thần Thiên Sách sẽ không bao giờ từ bỏ quân Thiên Sách!”

“Mặc dù bây giờ lục sư phụ của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng tôi sẽ thay ông bảo vệ quân Thiên Sách thật tốt, hơn nữa còn dẫn dắt quân Thiên Sách giành lại sự vinh quang của trước đây!”

“Quân Thiên Sách sẽ luôn là quân đoàn số một Long quốc và không ai có thể thay đổi được!”

“Tôi không những đưa quân Thiên Sách giành lại vị trí quân đoàn số một Long Quốc mà còn muốn đưa quân Thiên Sách trở thành quân đoàn số một thế giới; trở thành một quân đoàn mà bất cứ quốc gia nào nghe thấy cũng phải khiếp sợ!”

Diệp Phàm mạnh mẽ hô vang từng chữ một!

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

Tất cả binh lính của quân Thiên Sách đều hét lên phấn khích.

Tiếng hô vang của họ dường như muốn vang dội cả đất trời!

Lập tức, Diệp Phàm theo mấy vị quân đoàn trưởng đi vào doanh trại.


“Thiếu quân chủ thật lợi hại. Chỉ vài câu nói đã khơi dậy được động lực và tinh thần chiến đấu của toàn quân Thiên Sách!” Đoàn Đao nhìn Diệp Phàm mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK