Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm bước vào trong một quán bar.

Quán bar này khác với những quán bar khác.

Ở chỗ này không hề có âm thanh kim loại nặng ồn ào náo động, cũng không có DJ và vũ đạo điên cuồng, ở đây chỉ có tiếng đàn du dương động lòng người.

Giữa quán bar có một sân khấu, trên đó có một người phụ nữ mặc bộ váy trắng dài, dùng khăn lụa che mặt, mười ngón tay trắng nõn thon dài nhảy múa trên đàn cổ.

Váy dài màu trắng, khăn che mặt, cộng thêm đàn cổ trực tiếp vẽ ra một bức tranh xinh đẹp, giống như một tiên nữ đang đàn tấu.

Trong quán bar, một đám người ngồi nghe tiếng đàn như si như say, hãm sâu vào trong đó, khó có thể quên.

“Tài đánh đàn này lại mạnh thêm vài lần!”

Diệp Phàm nhìn người phụ nữ che mặt đang đánh đàn, nhìn qua có vẻ quen biết đối phương.

Người phụ nữ che mặt này chính là nữ thần đại học Thiên Hải, Lâm Thi m.

Mặc dù đối phương che mặt, nhưng vừa nghe tiếng đàn Diệp Phàm biết ngay là đối phương!

Mấy ngày không gặp, tài đánh đàn của Lâm Thi m lại tiến bộ rất nhiều, nếu không cũng sẽ không làm mọi người trong quán bar hãm sâu vào trong đó.

Nếu không phải Lâm Thi m là người thường, chỉ bằng chiếu thức kỹ thuật đánh đàn này cũng đủ để giết người trong vô hình!

Rất nhanh, Lâm Thi m đã đánh xong một bài.

Người trong quán bar tỉnh lại từ trong tiếng đàn tuyệt diệu kia, liên tục vỗ tay.

“Cảm ơn mọi người!”

Lâm Thi m đứng dậy, cúi người cảm ơn mọi người, đang định đi xuống.

Lúc này, một thiếu gia mặc đồ hàng hiệu đi lên sân khấu, duỗi tay kéo Lâm Thi m lại, nói: “Tiểu thư, cô đánh đàn hay như vậy, lại đeo khăn che mặt, chắc chắn là một người đẹp tuyệt thế đúng không, để tôi nhìn xem cô đẹp như thế nào?”

Vị thiếu gia này nhìn Lâm Thi m, nở nụ cười xấu xa, duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của đối phương.

Lập tức, nửa bên mặt xấu xí dữ tợn của Lâm Thi m hiện lên trong mắt mọi người.

“ĐM, quỷ kìa!”

Vị thiếu gia kia nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Lâm Thi m, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

“Xấu như vậy?”

“Tôi còn tưởng rằng cô ta đeo khăn che mặt vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành!”

“Haizz, đáng tiếc, đàn hay vậy nhưng không ngờ lại là quái vật xấu xí!”

“Quái vật xấu xí, nhanh cút xuống đi!”

Sau khi đám đàn ông trong quán bar nhìn thấy dung mạo của Lâm Thi m, sắc mặt thay đổi, hoảng sợ, mắng Lâm Thi m, thậm chí không ít người bảo cô cút xuống.

“Người đàn bà xấu xí này, không ngờ lại xấu như vậy, thiếu gia đây sắp nôn ra rồi, nhanh cút xuống đi!”

Vị thiếu gia kéo khăn che mặt của Lâm Thi m xuống chán ghét mắng Lâm Thi m.

Đối mặt với sự sỉ nhục, khiển trách của mọi người, vành mắt Lâm Thi m đỏ ửng, vẻ mặt bất lực sắp hỏng mất.

Bốp!

Đột nhiên, một bàn tay rơi xuống, tát bay tên thiếu gia kia xuống mặt đất.

Chủ nhân của bàn tay này là Diệp Phàm, hắn đi đến trước mặt đối phương, nhấc chân không ngừng chà đạp mặt của đối phương, lạnh nhạt nói: “Mày cho rằng mày rất đẹp? Cũng dám mắng người khác xấu!”

A a a!!!

Tên thiếu gia này phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả khuôn mặt bị Diệp Phàm dẫm máu thịt nát bét.

Những người khác trong quán bar hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này.

Lâm Thi m kinh sợ khi thấy Diệp Phàm xuất hiện giải vây cho cô.

Bịch!!!

Sau khi hủy diệt mặt của tên thiếu gia này, nhấc chân đá xuống dưới, lạnh lùng liếc nhìn đám đàn ông khác khinh bỉ châm chọc Lâm Thi m: “Tất cả các ngươi tự tát 20 cái, ai không tát tôi sẽ cho người đấy tự cảm nhận cảm giác bị bàn chân cỡ 42 chà đạp!”

“Nhãi ranh, mày cho rằng mày là ai?”

“Nơi này không phải chỗ mày có thể gây chuyện!”

Ngay lập tức, đám người trong quán bar nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cực kỳ khinh thường.

“Người trẻ tuổi, dám gây chuyện ở quán bar của tôi, cậu không coi anh Đao này ra gì đúng không!”

Lúc này, một người đàn ông đầu trọc mặt sẹo mang theo một đám tay đấm đi đến.

Lâm Thi m nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Anh Đao, rất xin lỗi, bạn của em không hiểu chuyện, xin anh bớt giận!”

“Cậu ta đánh khách của tôi, muốn mạng sống, vậy để lại một chân!”

Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng quát.

“Muốn một chân của tôi?”

“Chỉ bằng anh?”

Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông mặt sẹo, lạnh lùng nói.

“Lên!”

Người đàn ông mặt sẹo gầm lên.

Đám tay đấm phía sau anh ta lao đến phía Diệp Phàm.

Kết quả một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, đánh ngã đám tay đấm của người đàn ông mặt sẹo này.

“Mày là ai?”

Người đàn ông mặt sẹo kiếc nhìn người đàn ông mặt đồ đen, cảnh giác nói.

Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, nhìn người đàn ông mặt sẹo, lạnh nhạt nói: “Cút!!!”

“Mày…”

Ầm!!!

Người đàn ông mặt sẹo định nói gì đó, kết quả đã bị người đàn ông mặc đồ đen ném ra ngoài.

“Các người còn không nhanh chóng tự tát 20 cái, nếu ai không tát, vậy để anh ta tát thay các người!”

Người đàn ông tuổi trẻ nhìn đám người trong quán bar, lạnh nhạt nói, còn người đàn ông mặc đồ đen nhìn chằm chằm đám người này với ánh mắt đầy sát khí.

Người đàn ông tuổi trẻ nhìn về phía Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt!”

Người này chính là người đàn ông từng chủ động mời Diệp Phàm ăn cơm lúc ở đại học Thiên Hải, tên là Mộc Thần.

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, lôi kéo Lâm Thi m rời đi.

“Thiếu chủ, hắn…”

Người đàn ông mặc đồ đen thấy Diệp Phàm rời đi, ánh mắt lộ ra sự tức giận.

“Có cá tính!”

Mộc Thần hơi mỉm cười, không hề tức giận.

“Cám ơn anh!”

Sau khi Diệp Phàm dẫn Lâm Thi m rời khỏi quán bar, đối phương rút tay ra, nhìn anh nói cảm ơn.

“Cô không sao chứ?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.

“Tôi không sao!”

Lâm Thi m cúi đầu, một tay che mặt, hơi sợ hãi.

“Tôi có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt cô!”

Lúc này Diệp Phàm nói.

Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, thân thể của Lâm Thi m hơi run lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra một tia sáng, ngay sau đó lại biến mất: “Sao có thể? Tôi đã tìm vài bệnh viện lớn, đều nói không thể hoàn toàn xóa bỏ vết sẹo trên mặt tôi!”

“Những người cô tìm chỉ là một đám bác sĩ dởm!”

“Nếu cô tin tưởng tôi, trong vòng một giờ tôi có thể giúp dung mạo của cô trở lại như lúc ban đầu!”

Diệp Phàm nhìn Lâm Thi m, nói.

Ánh mắt Lâm Thi m lóe lên, nói: “Cảm ơn anh, nhưng anh không cần an ủi tôi, tôi biết mặt tôi không thể khôi phục được!”

“Cô không tin tôi?”

Diệp Phàm nhăn mày lại.

“Cảm ơn ý tốt của anh, anh đã giúp tôi hai lần, tôi rất biết ơn anh!”

Nói xong, Lâm Thi m rời đi.

“Tôi không đáng tin cậy như vậy sao?”

Diệp Phàm sờ mũi, bất đắc dĩ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK