Trên hư không, một Bát Trận Đồ khổng lồ liền tấn công về phía trận pháp đang trấn áp Diệp Phàm.
“Bát Trận Đồ!”
Sắc mắt Gia Cát Thiên Thu thay đổi trong nháy mắt, kinh hãi hét lên!
Ầm!
Bát Quái trận ập xuống đánh tan Cửu Khúc Hoàng Hà trận đang vây sát Diệp Phàm, sau đó Bát Quái trận cũng tự tan đi.
Chín người thi triển trận bị đánh bay ra ngoài, nện trên mặt đất điên cuồng hộc máu.
Lúc này sắc mặt của đám người Cát Vạn Sơn, Gia Cát Thiên Thu, thái thượng trưởng lão Đan Môn cực kỳ khó coi.
Một tiếng bước chân nặng nền truyền đến.
Một người phụ nữ che mặt xuất hiện ở đây, người này chính là Gia Cát Cẩn!
Diệp Phàm thấy Gia Cát Cẩn xuất hiện, ngạc nhiên nói: “Sao cô lại đến đây?”
“Chủ nhân!” Gia Cát Cẩn cung kính kêu, liếc nhìn về phía Gia Cát Thiên Thu và người phụ nữ bên cạnh ông ta: “Tôi đến báo thù!”
“Cẩn Nhi, là con!”
Gia Cát Thiên Thu nhận ra Gia Cát Cẩn, biến sắc, người phụ nữ bên cạnh ông ta nhìn thấy Gia Cát Cẩn, khinh thường nói: “Con tiện nhân mày cũng dám bước vào tiểu thế giới, mày quên lời nói của tao rồi sao?”
Gia Cát Cẩn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia: “Từ Thiên Kiều, những lời bà nói với tôi, những chuyện bà làm với tôi, đời này tôi sẽ không quên, hôm nay chúng ta tính sổ lần lượt đi.”
“Ha hả, tính sổ với tao, mày là cái thá gì, mày tưởng mày còn là đại tiểu thư tộc Gia Cát?”
Từ Thiên Kiều khinh thường nói, Gia Cát Thiên Thu lạnh lùng quát: “Vô lễ, sao còn lại ăn nói với dì Thiên Kiều như vậy, hiện tại Thiên Kiều là phu nhân tộc Gia Cát, không được vô lễ như vậy!”
“Đủ rồi!”
“Ông đã không còn là cha tôi, ông không có tư cách dạy bảo tôi.”
Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói.
“Mày…”
Gia Cát Thiên Thu tức giận chỉ tay vào Gia Cát Cẩn, Từ Thiên Kiều nhìn Gia Cát Thiên Thu, oán giận nói: “Thiên Thu, ông nhìn xem ông nuôi cái đồ vô ơn kia bao nhiêu năm, hiện tại không coi ông ra gì, tôi thấy nên giải quyết cái đồ vô ơn này thì sớm.”
Gia Cát Thiên Thu nhìn Gia Cát Cẩn: “Vừa rồi mày thi triển Bát Trận đồ? Bát Trận đồ ở trong tay mày?”
“Đúng vậy!”
Gia Cát Cẩn thừa nhận.
“Giao ra Bát Trận đồ, nể tình cha con, tao có thể tha cho mày một mạng.”
Gia Cát Thiên Thu lạnh nhạt nói, còn Từ Thiên Kiều thì tỏ vẻ không vừa lòng.
“Tôi nói, ông đã không còn là cha tôi, hơn nữa loại người ích kỷ như ông không xứng có được Bát Trận Đồ của tổ tiên.”
Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Gia Cát Thiên Thu tối sầm lại, Từ Thiên Kiều châm ngòi thổi gió: “Thiên Thu, ông thấy chưa, ông coi người ta như con gái, người ta lại không coi ông ta là cha, ông còn khách khí với nó làm gì?”
“Gia Cát, tao hỏi lại mày lần cuối, mày giao hay không giao?”
Gia Cát Thiên Thu nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn, Gia Cát Cẩn nói thẳng: “Muốn Bát Trận Đồ, kiếp sau đi.”
Gia Cát Thiên Thu bộc phát ra thực lực Dung Hợp cảnh tầng 9, lao về phía Gia Cát Cẩn, muốn cướp đoạt đồ.
Ầm!
Diệp Phàm vung kiếm Tu La, đánh bay Gia Cát Thiên Thu ra ngoài.
Phụt!
Gia Cát Thiên Thu bay ra xa hơn 10 mét, nện trên mặt đất hộc máu.
“Tộc trưởng!”
“Thiên Thu!”