Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với thân phận của ông ta, không biết có bao nhiêu người muốn xin làm đệ tử, ông ta còn không thèm ngó tới.

Không ngờ, hôm nay lại bị người ta vả mặt, quan trọng là ông ta còn không cãi lại được!

“Người trẻ tuổi, lão phu nhìn lầm rồi!”

“Không ngờ cậu còn kinh khủng hơn cơ thể Huyền Âm!”

“Có cậu ở đây, lão phu quả thật không có tư cách làm sư phụ của cô gái này!”

Ông già đứng dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tiền bối, người khách khí rồi!”

“Là vãn bối không có phúc làm đệ tử của người!”

Lúc này, Đường Sở Sở cũng biết, ông già trước mặt này là một vị cao nhân.

Cô cũng không muốn vì mình mà Diệp Phàm lại có thêm kẻ thù, vậy nên mới nói với vẻ mặt áy náy.

“Người trẻ tuổi, vợ của cậu biết nói chuyện hơn cậu nhiều đấy!”

Ông già trực tiếp nói.

“Mau cút!”

Diệp Phàm không kiên nhẫn.

Ông già còn đang định nói gì, nhưng trông thấy Diệp Phàm, sợ đối phương lại đạp mình một cước, sợ là cái mặt già này cũng mất hết, vậy nên cũng chỉ có thể chạy.

“Sở Sở, vừa rồi em cần gì phải khách khí với ông ta như vậy!”

Diệp Phàm nhìn về phía Đường Sở Sở.

“Anh Tiểu Phàm, em không muốn anh vì em mà có thêm kẻ thù, càng nhiều bạn thì càng tốt, em thấy ông ấy cũng không có ý xấu gì!”

Đường Sở Sở lương thiện đáp.

“Sở Sở, em phải nhớ kỹ, em là người vợ mà anh thừa nhận, bất cứ khi nào em cũng đừng để mình phải tủi thân!”

“Kẻ thù của anh cũng nhiều rồi, thêm một hai người cũng chẳng sao!”

Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, dịu dàng nói.

“Vâng!”

Đường Sở Sở gật đầu.

“Anh vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn đi!”

Diệp Phàm nói.

“Được!”

Đường Sở Sở đáp.

“Chủ tịch, buổi đấu giá ba mảnh đất ở ngoại ô phía Đông được ấn định vào ngày mai. Tôi đã để các giấy tờ cần thiết trong làm việc của cô!”

Lúc này, Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện báo cáo với Đường Sở Sở.

“Ừ, ngày mai cô đi cùng tôi tới buổi đấu giá!”

Đường Sở Sở nói.

“Vâng thưa chủ tịch!”

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm, sau đó xoay người rời đi.

“Buổi đấu giá? Có cần anh giúp gì không?”

Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.

“Không sao, em nhìn trúng vài mảnh đất ở ngoại ô phía Đông, muốn xây dựng nhà xưởng mở rộng dây chuyền, đến lúc đó sẽ sản xuất kem trị sẹo.”

“Ngày mai vừa lúc tiến hành đấu giá những mảnh đất kia, em đã chuẩn bị xong cả rồi, nhất định sẽ giành được!”

Đường Sở Sở cười nói.

“Vậy thì tốt, có khó khăn gì thì cứ nói cho anh!”

Diệp Phàm đáp.

Sau đó, hai người tìm một nhà hàng ăn cơm.

Trong phòng trà ở một nơi nào đó Thiên Hải.

Viện trưởng ngự y viện của Long Quốc – Hoa Ân đang ngồi uống trà.

Trước mặt Hoa Ân là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Người này chính là đại tiểu thư của một trong mười thế gia ở Đế Đô – Khương Vân Hi.

“Vân Hi, cháu từ xa xôi chạy tới đây là để bái sư?”

Hoa Ân uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Khương Vân Hi.

“Đúng vậy, ông nội Hoa, ông cũng biết đấy, cháu luôn muốn học được y thuật cao thâm, hiện tại chỉ có một cơ hội như vậy, cháu đương không muốn bỏ lỡ!”

Khương Vân Hi đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK