Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngay khi Từ Diễn vừa nói xong, trước khi những binh lính kịp phản ứng, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt Từ Diễn, rồi dùng kiếm đâm vào ngực và giết chết hắn ta chỉ bằng một đòn!

“Cậu...”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập không cam lòng!

Bùm! ! !

Diệp Phàm xoay kiếm trong tay, thân thể của Từ Diễn liền bị xé nát, biến thành một đống thịt hỗn độn!

Cảnh tượng này khiến những binh lính của chiến khu Trung Bộ sợ hãi đến mức mặt trắng bệnh rồi nhanh chóng thối lui.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn thống soái chiến khu Trung Bộ là Thu Minh, nhưng ông ta lại nói: “Ra tay đi!”

“Mặc dù ông là người của Từ Long Tượng, nhưng cũng là thống soái của chiến khu Trung Bộ. Ông phải nhớ rằng mình là chiến sĩ của Long Quốc, gánh vác trách nhiệm bảo vệ Long Quốc, vậy nên không thể vì việc riêng mà bắt những binh lính vô tội này phải chết!”

Diệp Phàm không có ra tay với Thu Minh, chỉ lạnh lùng nói.

Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt Thu Minh không ngừng thay đổi, ánh mắt hiện lên một tia áy náy.

“Đưa người của ông trở về đi. Về phần xử lý ông như thế nào thì đó là việc của Chiến Bộ!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn!”

Thu Minh nói với Diệp Phàm, rồi trực tiếp dẫn theo mười vạn quân rút lui!

Sau đó, Diệp Phàm nhìn Sở Cửu Ca cùng Tạ Thiên Bá: “Vừa rồi cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ!”

“Anh không sao là được rồi, tôi về trước đây. Nếu có cần gì thì cứ liên hệ với tôi!” Sở Cửu Ca nói.

“Được!” Diệp Phàm gật đầu.

“Vậy thì chúng ta cũng đi thôi!”

Tạ Thiên Bá nói xong liền nhìn Tạ Hạo: “Nhóc con, cùng cha về nhà rồi chăm chỉ mà tu luyện!”

“Cha ơi, con có thể không về được không ạ?” Tạ Hạo đáng thương hỏi.

“Không!”

“Thực lực của con cũng chỉ có như vậy, nhỡ sau này ở bên ngoài bị ức hiếp, thì chẳng phải sẽ mất mặt người làm cha này à!” Tạ Thiên Bá nhéo lỗ tai của Từ Hạo, hừ một tiếng.

“Diệp thiếu, xin...”

Tạ Hạo cầu cứu Diệp Phàm nhưng kết quả lại bị cha kéo đi!

“Các vị, cuộc thi Thanh Bảng đã kết thúc, mọi người có thể quay về được rồi!” Diệp Phàm nói với đám người có mặt ở đấy.

Lúc này, đám người của nhiều thế lực đều liếc nhìn Diệp Phàm rồi bàng hoàng rời khỏi đây.

Đối với bọn họ mà nói, cuộc thi Thanh Bảng này đã chẳng còn quan trọng nữa, điều mà họ quan tâm nhất chính là Diệp Phàm!

Người có rất nhiều thân phận, thực lực lại vô cùng lợi hại, điều này đã hoàn toàn gây chấn động cả giới Võ Đạo!

Lúc này, Đông Phương Hách đi tới trước mặt Đông Phương Hạo Thiên nói: “Cùng tôi quay về!”

“Quay về với ông sao? Sau đó lại bị giam cầm như tù nhân và chịu đựng mọi tủi nhục?”

Đông Phương Hạo Thiên nhìn Đông Phương Hách rồi lạnh lùng nói.

“Cậu là con trai của Đông Phương Hách tôi, cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, cùng tôi trở về!” Đông Phương Hách uy nghiêm hét lên.

“Kể từ lúc ông giam cầm tôi, ông đã không còn là cha của tôi nữa rồi!”

“Tôi có huyết mạch ma đạo, đây là sự xấu hổ đối với toàn bộ Đông Phương Phiệt. Có lẽ trong lòng ông đã sớm không còn đứa con trai này nữa? Vậy thì bây giờ ông còn giả vờ làm gì vậy?” Đông Phương Hạo Thiên mỉa mai nói.

Soạt!


Sắc mặt của Đông Phương Hách tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sự tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK