Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thi Âm và Diệp Phàm tách ra, trở về trong khu nhà cũ xưa.

Diện tích nhà Lâm Thi Âm không lớn, đồ dùng trong gia đình cũng rất cũ xưa đơn sơ.

“Thi Âm đã về rồi!”

“Khụ khụ khụ!!!”

Một người đàn ông trung niên tóc xám trắng khập khiễng đi ra, liên tục ho.

“Ba, sao ba lại ho rồi? Ngày mai con đi mua một chút thuốc cho cha!”

Lâm Thi m nhìn người đàn ông trung niên, vội vàng nói.

“Không cần, chỉ là một ít bệnh cũ, không sao!”

“Con đi ra ngoài làm công kiếm ít tiền cũng không dễ dàng, không cần lãng phí trên người ba!”

Ba Lâm nhìn Lâm Thi Âm, mỉm cười nói.

“Ba là ba con, tiêu tiền cho ba sao lại bảo là lãng phí, thân thể của ba quan trọng nhất!”

“Ba, ba đi nghỉ ngơi đi.”

Lâm Thi Âm nhìn ba mình, nói.

“Haizz, Thi Âm, do ba vô dụng, không bảo vệ tốt cho con, khiến con…”

Ba Lâm nhìn vết sẹo trên mặt Lâm Thi m, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Ba, chuyện này không liên quan đến ba, ba đi nghỉ ngơi đi!”

Sau đó, Lâm Thi Âm đỡ ba Lâm về phòng.

“Ba, ba nói mặt của con có thể phục hồi như ban đầu không?”

Lâm Thi Âm đỡ ba Lâm nằm trên giường, đột nhiên nói.

“Tất nhiên là có…”

Ba Lâm đang định nói gì đó thì dừng lại.

“Ba, ba nghỉ ngơi đi!”

Lâm Thi Âm không nghĩ nhiều, rời khỏi phòng,

“Thi Âm, ba chắc chắn sẽ làm mặt con khôi phục lại!”

Ba Lâm lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị, đưa ra quyết định nào đó, ông cầm điện thoại, gọi cho một dãy số thần bí!

Bên trong một biệt phủ ở Long Quốc.

“Không nhờ ninja nước Anh lại xuất hiện ở Thiên Hải? Còn sử dụng đồng thuật lên người Tiểu Manh?”

“Đám người nước Anh này quá to gan!”

Trong đại sảnh này, một người đàn ông trung niên 40 tuổi tức giận quát to.

Người này chính là ba của Trần Tiểu Manh, Trần Thiên Nam.

Lúc trước chính ông đã cho người đi tiêu diệt nhà họ Đỗ.

“Tộc trưởng, xin bớt giận, bởi vì người tên Diệp Phàm ra tay kịp nên tiểu thư không có việc gì.”

“Người tên Diệp Phàm này cũng có chút năng lực!”

“Lui xuống đi!”

Trần Thiên Nam nói.

“Vâng, tộc trưởng!”

Người đàn ông này gật đầu, đứng dậy đi ra.

“Tộc trưởng, ninja nước Anh xuất hiện ở Long Quốc, xem ra không đơn giản, có cần báo cáo cho bên trên hay không?”

Một lão giả mặc áo dài màu xám xuất hiện, nói với Trần Thiên Nam.

“Báo cho sở tuần tra, dám động đến con gái ta, tuyệt đối không thể buông tha cho đám người này!”

Trần Thiên Nam quát.

“Đúng vậy, tộc trưởng, bên kia lại truyền đến tin tức, nói tộc trưởng nhanh chóng suy sét rõ ràng!”

Sau đó, lão giả nói.

“Cho dù Trần Thiên Nam này có chết cũng sẽ không vứt bỏ con gái mình vì lợi ích gia tộc!”

Trần Thiên Nam nói thẳng.

“Tộc trưởng, người phải suy nghĩ kỹ, chuyện này liên quan đến tương lai của cả dòng họ Trần!”

Sắc mặt của lão giả thay đổi, đè giọng nói.

Trần Thiên Nam suy nghĩ.

Đế Đô, ngự y viện.

Trong một căn phòng, có một đám người già tụ tập lại, tất cả đều là ngự y có y thuật cao siêu.

Nhưng lúc này đám ngự y này đang cau mày, nhìn chằm chằm Vương ngự y nằm trên giường.

“Các vị, xin hãy cứu sư phụ của tôi!”

Hứa Thanh Lai cầu xin đám ngự y này.

“Bệnh của Vương ngự y không dễ chữa!”

“Đúng vậy, cách dùng châm của người này cực kỳ quỷ dị, nếu chúng ta tự ý rút châm, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Đám ngự y này lên tiếng.

“Các vị đại nhân, các vị đều là y sư đứng đầu Long Quốc, không lẽ không ai có thể cứu được sư phụ của tôi?”

Hứa Thanh Lai không cam lòng nói.

“A…”

Đám ngự y xấu hổ thở dài.

Bọn họ là ngự y của ngự y viện, tất cả đều là nhân vật đứng đầu đỉnh kim tự tháp giới y học của Long Quốc, nhưng bây giờ lại bị một cây châm làm khó, cực kỳ mất mặt!

Lúc này, một lão giả mặc áo dài màu trắng, tóc xám trắng đi đến.

“Viện trưởng!”

Đám ngự y kia nhìn thấy người này, đứng dậy chào.

Lão giả này chính là Hoa n, viện trưởng ngự y viện, cũng là đại sư có y thuật mạnh nhất Long Quốc!

“Viện trưởng, cầu xin ngài cứu sư phụ tôi!”

Hứa Thanh Lai nhìn thấy Hoa n đến, vội vàng nói.

Hoa n đi thẳng đến chỗ Vương ngự y, nhìn tình hình thân thể, sau khi nhìn thấy mấy cây châm cắm trên người Vương ngự y, sắc mặt thay đổi.

“Châm này…”

Hoa n nhìn ngân châm, sắc mặt không ngừng thay đổi.

“Viện trưởng, sao rồi?”

Hứa Thanh Lai vội hỏi.

“Ai đâm châm này?”

Ánh mắt Hoa n liếc nhìn về phía Hứa Thanh Lai.

“Là một thằng nhãi tên Diệp Phàm đâm!”

Hứa Thanh Lai nói.

“Diệp Phàm?”

“Lai lịch của cậu ta là gì?”

Hoa n tiếp tục hỏi.

“Người này là bạn trai của chủ tịch tập đoàn Đường thị ở Thiên Hải, tuổi còn trẻ không có lai lịch!”

Hứa Thanh Lai nói.

“Viện trưởng, sao vậy? Có phải ngài đã phát hiện ra gì hay không?”

Một ngự y tò mò hỏi.

“Trong thiên hạ, chỉ có Y Thánh Quỷ Cốc mới có thể sử dụng cách dùng châm này!”

Hoa n nói thẳng.

“Cái gì? Y Thánh Quỷ Cốc?”

Sắc mặt của đám ngự y này thay đổi, khiếp sợ nói.

Bọn họ đều biết Y Thánh Quỷ Cốc, đó chính là Tông Sư y đạo mà bọn họ sùng bái nhất trong vô số y sư.

Thậm chí y thuật của Y Thánh Quỷ Cốc đã đạt đến mức thượng thừa, hồi sinh từ cõi chết, nếu không cũng sẽ không bị gọi là Y Thánh.

Nguyện vọng cả đời của vô số y sư là có thể được Y Thánh Quỷ Cốc chỉ dạy vài câu, nhưng lại không ai có được sự may mắn này.

“Viện trưởng? Ý ngài nói châm này do Y Thánh Quỷ Cốc thi triển?”

“Nhưng không phải Thanh Lai nói đối phương là người trẻ tuổi hay sao?”

Một ngự y không nhịn được nói.

“Đúng vậy, có phải ngài đã nhìn lầm rồi không?”

Một ngự y khác nói.

“20 năm trước, tôi đã may mắn được nhìn thấy Y Thánh Quỷ Cốc sử dụng châm, bởi vậy tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”

“Mặc dù châm này không phải Y Thánh Quỷ Cốc thi triển, nhưng lại dùng cách dùng châm của Quỷ Cốc, bởi vậy chắc chắn Diệp Phàm này có quan hệ rất gần với Qủy Cốc!”

Hoa n nghiêm túc nói.

“Viện trưởng, vậy ngài có cách nào nhổ châm này ra giúp sư phụ tôi không?”

Hứa Thanh Lai vội vàng nói.

“Chỉ có người của Quỷ Cốc mới có thể nhổ được nó, những người khác nhổ, sư phụ của cậu chắc chắn sẽ chết!”

Hoa n lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Hứa Thanh Lai cực kỳ khó coi, ngồi bệt xuống mặt đất: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ sư phụ thật sự phải nằm liệt cả đời!”

“Muốn cứu sư phụ của cậu, chỉ có thể đi cầu xin người tên Diệp Phàm kia!”

Hoa n nói.

“Cậu ta sẽ không bao giờ cứu sư phụ!”

Hứa Thanh Lai lắc đầu nói.

Lúc này anh ta cực kỳ hối hận khi đối địch với Diệp Phàm.

Anh ta không ngờ địa vị của đối phương lại lớn như vậy, vậy mà lại là người của Y Thánh Quỷ Cốc.

Nếu biết trước, cho Hứa Thanh Lai một trăm lá gan, anh ta cũng không dám đối địch với Diệp Phàm!

“Tôi sẽ đi cùng cậu!”

Hoa n lên tiếng nói.

“Cảm ơn viện trưởng!”

Hứa Thanh Lai vô cùng biết ơn.

Cùng lúc đó, Thiên Hải, nhà họ Yến.

Yến Nam Thiên cung kính đứng trước mặt một người đàn ông mặc áo choàng đen.

Người đàn ông đó đứng ở kia, tản ra hơi thở nặng nề, nói: “Ngươi xác định cậu ta có quan hệ với điện Long Vương?”

“Đúng vậy, sau khi người phụ trách điện Long Vương ở Thiên Hải nhìn thấy nhẫn ban chỉ trên tay người này, trở nên cực kỳ cung kính, chắc chắn cậu ta có quan hệ với điện Long Vương!”

“Nhìn thấy một cái nhẫn ban chỉ?”

“Không lẽ…”

Đồng tử của người đàn ông này co rụt lại, nghĩ đến gì đó.

“Nếu đúng như những gì ta nghĩ, vậy lần này ngươi lập công lớn!”

Người đàn ông này nhìn thấy Yến Nam Thiên cười to, sắc mặt lạnh lẽo.

Hôm sau, Thiên Hải, trong một căn phòng.

A!!!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK