“Anh ta hiện tại là người của tôi, nếu ông muốn dẫn anh ta đi, e rằng ông phải hỏi tôi có đồng ý hay là không!” Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng nói với Đông Phương Hách.
“Đây là việc của Đông Phương Phiệt, cậu cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Đông Phương Hách cau mày nhìn Diệp Phàm.
“Nhưng bây giờ anh ta đã nhận tôi là chủ nhân, đương nhiên tôi phải quản rồi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Ánh mắt của Đông Phương Hách lập tức lóe lên, liếc nhìn Đông Phương Hạo Thiên, sau đó dẫn Đông Phương Lăng và Đông Phương Chiến rời đi.
“Ông ta thật sự là cha của anh à?” Diệp Phàm liếc nhìn Đông Phương Hạo Thiên.
“Đúng vậy, tôi từng là thiên tài mà Đông Phương Phiệt coi trọng nhất, cũng là đứa con trai mà ông ta tự hào nhất. Nhưng từ khi trong cơ thể tôi thức tỉnh huyết mạch của ma đạo, hết thảy đều đã thay đổi.”
“Trong mắt bọn họ, tôi là kẻ quái dị, là sự xấu hổ của Đông Phương Phiệt, nên bọn họ đã phế bỏ thân phận thiếu phiệt chủ của tôi, rồi giam cầm tôi, khiến tôi phải trải những ngày tháng đau khổ!”
“Nếu không phải tôi tìm được cơ hội rồi nhân đó mà trốn thoát, thì có lẽ cả đời này đều bị ông ta giam cầm như tù nhân!” Đông Phương Hạo Thiên lạnh lẽo nói.
“Tàn nhẫn như vậy? Người của Đông Phương Phiệt đúng là cầm thú!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Đông Phương Hạo Thiên: “Anh đi theo tôi không cần lo lắng bị cầm tù, nếu như bọn họ dám tấn công anh, tôi sẽ tiễn tất cả bọn họ lên đường!”
“Cảm ơn thiếu chủ!” Đông Phương Hạo Thiên cảm kích nói.
“Bây giờ thiếu chủ đã trở về, mấy người vì sao còn chưa tham kiến thiếu chủ?”
Lúc này, Lão Mạc nói với đám người của Võ Minh có mặt ở đấy.
Lời này vừa nói ra, Viêm Khiếu cùng toàn bộ người của Võ Minh trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, hô lớn: “Tham kiến thiếu chủ!”
“Mọi người đứng dậy đi cả!” Diệp Phàm nói.
Họ đứng dậy rồi kính nể nhìn Diệp Phàm.
“Vừa rồi đại trưởng lão của Võ Minh muốn giết tôi, xem ra mọi người không hoàn toàn chấp nhận vị thiếu chủ này!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Dứt lời, sắc mặt của đám người Võ Minh liền thay đổi.
Viêm Khiếu nói: “Thiếu chủ, đại trưởng lão sớm đã có dã tâm muốn nắm quyền toàn bộ Võ Minh, nhưng vẫn chưa tìm được lý do thích hợp.”
“Lần này ông ta làm giả Võ Thần Lệnh, tuyên bố người đứng đầu Thanh Bảng có thể nắm giữ Võ Thần Lệnh. Mục đích là để cho đệ tử của ông ta danh chính ngôn thuận trở thành thiếu chủ Võ Minh, sau đó lại trở thành minh chủ Võ Minh. Như vậy, thì ông ta với thân phận là sư tôn của minh chủ Võ Minh, liền có quyền khống chế toàn bộ Võ Minh trong tay!”
“Ông già này tính toán tốt thật đó!”
Diệp Phàm cười lạnh rồi liếc mắt đám người của Võ Minh: “Có ai dám mơ ước vị trí minh chủ Võ Minh không?”
“Chúng tôi nguyện trung thành với minh chủ, tuyệt đối không có hai lòng!”
Viêm Khiếu và những người khác đều đồng loạt nói, ánh mắt vô cùng kiên định và trung thành!
“Tốt nhất là như thế, nếu có người dám tính toán gì đó, tôi đảm bảo tên đó sẽ còn chết thảm hơn tên đại trưởng lão kia!” Diệp Phàm lạnh lẽo lên.
“Thiếu chủ, nếu như bây giờ ngài đã trở lại, vậy vị trí minh chủ...” Viêm Khiếu nhìn Diệp Phàm nói.
“Vị trí minh chủ Võ Minh mãi mãi là nhị sư phụ của tôi!”
“Nhưng bây giờ ông ấy không thể trở về, vậy nên về sau nếu như Võ Minh xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng!” Viêm Khiếu gật đầu.
“Đúng rồi, trước đó tên đại trưởng lão có nói về giải thưởng ngọc Rồng, Võ Minh có ngọc Rồng?” Diệp Phàm hỏi.
“Đúng vậy, ngọc Rồng ở Tàng Bảo Các, Lão Mạc biết rõ điều này vì ông ấy phụ trách dọn dẹp Tàng Bảo Các!”