Sắc mặt của Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết liền thay đổi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Lúc này, trong linh hồn của Diệp Phàm xuất hiện một không gian thần bí.
Đây chính là linh hải - nơi chứa dựng của linh hồn, chỉ khi nào đạt tới Phân Thần Cảnh mới có thể mở ra!
Một khi linh hải được mở ra, sức mạnh linh hồn sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa có linh hải bảo vệ, linh hồn sẽ càng an toàn hơn!
Linh hải cũng có những cấp độ khác nhau, nó được chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền và Hoàng; cấp bậc càng cao, linh hải càng lớn và thiên phú của nó càng mạnh, tương lai sau này vô cùng rộng mở!
Linh hải của Diệp Phàm rộng mênh mông, giống như bầu trời đầy sao không thể nào nhìn thấy điểm cuối, thậm chí nó thuộc về cấp bậc nào, ngay cả bản thân hắn cũng không biết!
Nhưng Diệp Phàm có thể cảm giác được trong bán kính ngàn dặm tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, tầm nhìn của hắn đã đạt đến ngàn dặm!
Thậm chí khả năng lĩnh hội của Diệp Phàm cũng đã tăng vọt, hắn cảm thấy mình có thể lĩnh hội bất kỳ công pháp tuyệt kỹ nào trong nháy mắt!
“Linh hải còn cao hơn cả cấp Thiên, tiểu tử, linh hồn của ngươi thật cường đại!” Đột nhiên, một giọng nói chợt vang lên.
Diệp Phàm nhìn quanh thì nhìn thấy từ xa có một bóng người vừa trong suốt vừa xám đang chậm rãi đi tới, toàn thân tựa hồ như không phải là một thực thể mà là được cấu thành từ một loại năng lượng nào đó, tràn đầy oán hận nồng nặc!
“Oán khí thành hình!”
“Oán linh!”
Diệp Phàm nhìn bóng người này, ánh mắt chợt nheo lại. Lúc trước hắn từng nghe Long Chiến Thiên nói trong Long Cấm có rất nhiều linh hồn của nhiều cường giả đã chết ở chiến trường năm đó, tích tụ rất nhiều oán khí không thể tiêu tan, cuối cùng sẽ biến thành oán linh!
Oán linh này cực kỳ đáng sợ. Lúc trước các oán linh trong Long Cấm đột nhiên nổi loạn và cố gắng thoát ra bên ngoài, đó là lý do tại sao sư phụ của Diệp Phàm mới đến đây để trấn áp những oán linh này!
Diệp Phàm lúc bước vào Long Cấm không nhìn thấy bất kỳ oán linh nào, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn còn tưởng rằng oán linh đã bị hai sư phụ của mình tiêu diệt, nhưng không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện!
“Ngươi muốn làm gì?” Diệp Phàm cảnh giác hỏi.
“Tiểu tử, ngươi đang lo lắng ta sẽ ra tay với ngươi sao?”
Oán linh thản nhiên nói, nếu không nhìn thấy bộ dáng này, hắn cũng không thể biết đó là oán linh!
“Nếu ngươi muốn ra tay, thì ta cũng không khách khí đâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, căn bản không thèm coi trọng đối phương.
“Ngươi thật kiêu ngạo!”
Oán linh cười nói: “Yên tâm đi, thân thể và linh hồn của ngươi đều rất tốt, nhưng bổn tọa không hề thích!”
Nghe được đối phương nói như vậy, Diệp Phàm không biết nên vui hay nên tức giận!
“Vậy thì tiền bối là...”
Lúc này, giọng điệu của Diệp Phàm đã cung kính hơn mấy phần, bởi vì đối phương không có ý định ra tay với hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được thực lực của oán linh rất cường đại, vậy nên tốt nhất không nên đắc tội!
“Chỉ là bổn tọa thấy linh hải của ngươi còn trên cả cấp Thiên, nên thấy tò mò mà thôi!”
“Đúng rồi, bổn tọa cảm thấy hơi thở trên người ngươi có chút quen!”
“Lúc trước có hai người tới đây, bọn họ có quan hệ gì với ngươi à?” Oán linh hỏi Diệp Phàm.
Soạt!
Diệp Phàm kích động nói: “Tiền bối đã gặp nhị sư phụ và tam sư phụ của ta sao?”
“Hóa ra hai người đó là sư phụ của ngươi!” Oán linh nhàn nhạt nói.
Diệp Phàm cũng hỏi thẳng: “Xin hỏi, tiền bối có biết hai sư phụ của ta bây giờ đang ở đâu không?”
“E rằng bọn họ đã xảy ra chuyện rồi!” Oán linh đáp.