Nháy mắt màn đêm đã buông xuống.
Trong một trụ sở mà Bách Hoa Lâu bố trí ở thành phố Hoài.
Diệp Phàm đang chữa chân cho Đồ Phu.
Ngay cả viện trưởng Ngự Y Viện cũng không thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu, nhưng Diệp Phàm với sự hỗ trợ của Cửu Châm Quỷ Cốc và thảo dược đã làm được điều đó.
"Phù!"
Diệp Phàm thở hắt ra, sau đó nói: "Được rồi đó quân đoàn trưởng Đồ Phu, bây giờ ông thử ném gậy đi xem nào!"
"Chân tôi khỏi thật rồi ư?"
Đồ Phu nhìn cái chân tật nguyền đã mấy chục năm, nói với vẻ không dám tin.
"Đương nhiên, ông phải tin tưởng y thuật của tôi chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười đáp.
"Được!"
Đồ Phu gật đầu, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó ném gậy đi, bắt đầu đi lại tự do.
"Khỏi thật rồi này!"
Đồ Phu tự mình bước đi, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, tâm trạng trở nên kích động.
"Ha ha ha, chân của tôi khỏi rồi!"
"Tôi không còn là một kẻ tàn phế nữa!"
Đồ Phu hét lên đầy kích động. Hắn ta nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn đánh một bài quyền, di chuyển liên tục như một con ngựa đứt cương.
Diệp Phàm thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.
Quân đoàn trưởng Đồ Phu đi theo Lục sư phụ của hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đã lập bao chiến công hiển hách cho Long Quốc. Diệp Phàm cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được chữa trị cho một vị anh hùng như thế.
Sau một hồi hoạt động gân cốt, Đồ Phu quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm: "Thiếu quân chủ, xin nhận một lạy của Đồ Phu!"
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu đâu cần phải làm vậy. Ông là tiền bối, bái lạy tôi sao được?"
Diệp Phàm vội vàng bước tới ngăn cản.
"Thiếu quân chủ, tôi bái lạy ngài không phải vì ngài là đệ tử của quân chủ, mà là vì ngài chữa khỏi chân cho tôi, ngài là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi nhất định phải bái lạy."
Đồ Phu khăng khăng phải bái lạy Diệp Phàm!
Thấy Đồ Phu kiên quyết như vậy, Diệp Phàm không biết phải nói sao.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu à, về công ông là anh hùng bảo vệ Long Quốc, về tư ông là thuộc hạ của Lục sư phụ. Xét về công lẫn về tư, tôi cứu ông là việc nên làm, ông không cần khách khí như vậy đâu!"
"Thiếu quân chủ đúng là người tốt, quân chủ nhận ngài làm đồ đệ này quả không sai!"
"Nếu mấy lão già quân Thiên Sách kia biết quân chủ có một đệ tử xuất sắc như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng!"
Đồ Phu nhìn Diệp Phàm khen ngợi.
"À đúng rồi quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi nghe nói quân Thiên Sách có mấy vị quân đoàn trưởng cũng đã giải ngũ. Ông có biết tại sao mấy quân đoàn trưởng khác lại giải ngũ không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Thiếu quân chủ muốn gọi họ trở về quân Thiên Sách sao?"
Đồ Phu nói.
"Đúng vậy. Trong trận đấu giữa các quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không đạt được thành tích tốt thì sẽ bị xóa bỏ danh hiệu, sáp nhập vào quân đoàn khác. Tôi là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tất nhiên không thể để tình huống này xảy ra."
"Nếu cả chín quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều trở lại vị trí, chắc chắn bên trên sẽ không tùy tiện vứt bỏ quân Thiên Sách!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Trong trận chiến với liên quân năm nước hồi xưa, quân Thiên Sách là chủ lực nên thương vong rất lớn, lực lượng trung kiên gần như không còn, chín quân đoàn trưởng chúng tôi đều bị thương nặng, mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng trên người vẫn còn bệnh tật và khuyết tật.
"Về sau quân chủ đột nhiên mất tích, mấy quân đoàn trưởng thương tật nghiêm trọng như chúng tôi đành lựa chọn giải ngũ, rời khỏi quân Thiên Sách để tránh làm liên lụy tới quân Thiên Sách."
"Nhiều năm qua chúng tôi không liên lạc nhiều, nhưng tôi có thể liên lạc với họ."