Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh..."

Đối mặt với câu hỏi của Đường Sở Sở, nhất thời Diệp Phàm không biết trả lời thế nào.

Nếu nói Diệp Phàm không có bất kỳ tâm tư gì với Đại sư phụ nghiêng nước nghiêng thành, thần bí như tiên kia thì chắc chắn là nói dối.

Hồi nhỏ hắn nhìn thấy Đại sư phụ đều nói là sau này lớn lên muốn cưới Đại sư phụ.

Nhưng hắn dần trưởng thành, không còn to gan như hồi nhỏ nữa.

Bởi vì hắn phát hiện Đại sư phụ chính là tiên nữ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Mặc dù Diệp Phàm tự thấy bản thân đủ mạnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không xứng với Đại sư phụ.

"Anh Tiểu Phàm, em đã sống trên núi Cửu Long ba năm, có thể nhìn ra anh có tình cảm đặc biệt với Đại sư phụ."

"Em không hy vọng xa vời mình có thể thay thế vị trí của Đại sư phụ trong lòng anh, chỉ cần trong lòng anh có một vị trí cho Sở Sở là em đã thỏa mãn rồi."

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt thâm tình.

"Cô ngốc này, trong lòng anh luôn có em."

"Em và Đại sư phụ đều là người quan trọng nhất trong lòng anh."

"Còn tại sao anh không làm chuyện đó với em, thật ra là bởi vì thể chất của em."

"Đại sư phụ từng nói thân thể Huyền Âm của em là thể chất tu luyện tuyệt vời."

"Chỉ điều nếu em phá trinh thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm rất nhiều, cho nên anh mới không làm chuyện đó với em."

Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở giải thích.

"Có thật không?"

Đường Sở Sở mở to mắt nhìn Diệp Phàm.

"Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ đâu!"

Diệp Phàm khẽ véo mũi Đường Sở Sở.

"Vậy khi nào em mới thật sự trở thành người phụ nữ của anh?"

Đường Sở Sở tò mò hỏi.

"Đợi khi nào thực lực của em lên đến một cảnh giới nhất định là được."

"Bây giờ em có thể bắt đầu tu luyện chưa?"

Đường Sở Sở sốt sắng muốn tu luyện.

"Đừng vội, chờ đến đêm trăng tròn, lực lượng Huyền Âm trong cơ thể em sẽ tích lũy đến cực hạn. Tới lúc đó em bắt đầu tu luyện thì hiệu quả tốt hơn."

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

"Vâng!"

"Nhưng mà anh Tiểu Phàm này, tối nay em muốn anh ôm em ngủ!"

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm làm nũng.

"Vậy chẳng phải là em đang thử thách anh sao?"

"Chẳng may anh không nhịn được ăn em thì sao?"

Diệp Phàm cười bất đắc dĩ.

"Vậy thì ăn thôi. Trong lòng em, trở thành người phụ nữ của anh còn quan trọng hơn tu luyện!"

Đường Sở Sở tỏ vẻ dửng dưng.

Sau đó, cô ôm eo Diệp Phàm, nằm trong lòng hắn.

Người đẹp nằm trong lòng, là đàn ông bình thường thì ai mà chẳng rục rịch chứ, Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.

Nhưng vì tương lai của Sở Sở, hắn chỉ có thể nhịn, làm Liễu Hạ Huệ!

Trong một căn phòng khác của nhà họ Trần.

Gia đình ba người Trần Thiên Nam, Đỗ Khanh và Trần Tiểu Manh đều có mặt.

"Ba mẹ gọi con tới đây làm gì vậy ạ?"

Trần Tiểu Manh ngồi càu nhàu.

"Tiểu Manh à, con và Diệp công tử đã sống dưới một mái nhà lâu như vậy, con có suy nghĩ gì không?"

Trần Thiên Nam hỏi Trần Tiểu Manh.

"Suy nghĩ? Suy nghĩ gì cơ?"


Trần Tiểu Manh kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK