Ấy nhưng, ngay lúc gậy bóng chày sắp đụng vào đầu hắn ta, một bàn tay bất ngờ duỗi ra nắm chặt lấy cây gậy, không cho nó rơi xuống.
Chủ nhân của cánh tay kia, không ai khác chính là Diệp Phàm!
"Ranh con, chui ra từ đâu thế? Cút sang bên kia cho ông!"
Mặt Sẹo hét vào mặt Diệp Phàm.
Vừa dứt lời, trên mặt gã đã hiện lên vẻ khó tin.
Chỉ thấy Diệp Phàm sống sờ sờ bóp mạnh cây gậy bóng chày khiến nó bẹp dí.
"Mày..."
Mặt Sẹo khiếp đảm.
"Chết!"
Diệp Phàm lạnh lùng quát, cướp lấy gậy bóng chày, hung ác đập vào đầu Mặt Sẹo khiến gã bay vút ra ngoài, té xuống đất ọc máu, tắt thở ngay tại chỗ!
"Mày... Mày giết anh Sẹo rồi?" Hắc Hổ Môn sẽ không bỏ qua cho mày!"
Đám côn đồ còn lại hoảng sợ nói.
"Nhặt xác gã cút đi, không thì để mạng lại đây!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trên người tỏa ra sát khí ồ ạt.
Đám kia bị Diệp Phàm dọa đến trắng bệch mặt mày, không nói hai lời ôm xác Mặt Sẹo lên bỏ chạy.
"Anh bạn nhỏ, cảm ơn cậu."
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Diệp Phàm tiến lên dìu đối phương dậy, hỏi: "Ông là đoàn trưởng thứ tư của quân đoàn Thiên Sách, Đồ Phu?"
Ngay khi Diệp Phàm vừa nói xong, con ngươi người đàn ông trung niên khẽ co rút, hai mắt trợn trừng nhìn Diệp Phàm chằm chằm: "Cậu là ai?"
"Chiến thần Thiên Sách là Lục sư phụ của tôi!"
Diệp Phàm nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên khắc ba chữ lớn đanh thép - Thiên Sách Lệnh!
Là Thiên Sách Lệnh có thể hiệu lệnh cho quân Thiên Sách!
Thấy lệnh như thấy chiến thần Thiên Sách!
Nhìn lệnh bài trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông kia trở nên tràn đầy khiếp sợ.
"Thuộc hạ Đồ Phu gặp qua thiếu quân chủ!"
Hắn ta đang định quỳ xuống cúi chào Diệp Phàm thì bị ngăn lại.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông là tiền bối của tôi, không cần khách khí như vậy!"
Diệp Phàm cất Thiên Sách Lệnh đi, đỡ người đàn ông ngồi xuống.
"Ngài là đệ tử của quân chủ, là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách, thật không ngờ lúc tôi còn sống lại được gặp đồ đệ của quân chủ!"
"À đúng rồi, thiếu quân chủ, hiện giờ quân chủ thế nào rồi?"
Đồ Phu kích động nói, ánh mắt cứ dán chặt lên người Diệp Phàm.
"Lục sư phụ rất khỏe mạnh!"
Diệp Phàm nói.
"Quân chủ không sao thì tốt, không sao thì tốt!"
Đồ Phu thở phào nhẹ nhõm: "Với cả, thiếu quân chủ, sao ngài lại nhận ra tôi thế? Rồi sao ngài lại tới chỗ này?"
"Lúc nãy ông dùng chiêu thức của quân Thiên Sách, tôi nhìn phát là biết ngay."
"Hồi trước Lục sư phụ đã kể cho tôi nghe rất nhiều về quân Thiên Sách, kể cả chuyện xưa của chín vị quân đoàn trưởng. Vậy nên lúc ông nói ra tên của mình, tôi đoán được ông là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, Đồ Phu!"
"Về phần tôi, vì có chút chuyện cần xử lý, tình cờ đi ngang qua phát hiện nhà hàng tên Bắc Lương khiến tôi hơi ngạc nhiên nên mới tiến vào, không ngờ lại gặp quân đoàn trưởng Đồ Phu ở đây."
"Đúng là duyên phận!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Gì mà quân đoàn với quân đoàn trưởng, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi."
"Bây giờ tôi chỉ là một tên tàn phế không chống gậy thì không đi nổi, ngay cả mấy tên côn đồ cắc ké cũng bó tay chịu trói, còn phải đợi thiếu quân chủ giúp đỡ, đúng là làm nhục mặt quân chủ!"