Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với lại con cổ trùng này đã áp chế một phần lớn sức mạnh của đối phương, nếu không thì vừa nãy người này đã bộc phát sức chiến đấu đáng sợ hơn nhiều!

Diệp Phàm cũng nể đối phương có thể là quân nhân nên mới ra tay loại bỏ con cổ trung trong cơ thể ra ngoài.

"Hừm!"

"Chỉ là bây giờ không phải nữa!"

"Bây giờ tôi chỉ là một tên tù nhân nghiệp chướng nặng nề thôi!"

Tần Thành nói, vẻ mặt hắn ta ngán nhẩm, trông cứ như đã đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu và niềm tin.

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: "Ông phạm tội gì?"

Ánh mắt Tần Thành lóe lên nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Phàm: "Cậu thì sao? Cậu trẻ tuổi như thế, sao lại bị giam ở nơi này?"

"Giết vài người!"

Diệp Phàm nhếch miệng.

"Giết vài người mà cũng bị đưa vào nhà tù Tây Nam?"

Tần Thành kinh ngạc nói.

Người bị giam ở nhà tù Tây Nam, có ai mà không giết vài trăm mạng người trên tay chứ?

Chỉ giết mấy người thì hoàn toàn không đủ tư cách bước vào nhà tù Tây Nam, nói chi là nhốt vào phòng giam loại Thiên này.

"Đúng vậy, tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ, Xuyên Vương, quận trưởng quận Thiên Thục đều là do tôi giết!"

Diệp Phàm nói với vẻ mặt tùy ý.

Tần Thành nghe Diệp Phàm nói vậy thì đồng tử co rút lại, vẻ mặt nhìn Diệp Phàm không thể tin nổi.

"Cậu giết tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ? Xuyên Vương và quận trưởng quận Thiên Thục?"

Tần Thành kinh ngạc nói.

Ba người này, bất kỳ một ai trong số họ cũng đều là ông lớn quyền cao chức trọng.

Giết một người trong đó, thì chính tội chết!

Bây giờ đối phương lại giết hết cả ba người họ, như này cũng điên cuồng quá rồi?

Lúc này, Tấn Thành coi như cũng hiểu rõ vì sao Diệp Phàm lại bị giam ở nơi này.

"Xem ra bản lĩnh của cậu rất mạnh đó!"

Tần Thành nhìn Diệp Phàm chăm chú.

Dù sao thì muốn giết ba người này, nếu không đủ thực lực thì không thể làm được.

Hơn nữa khi nãy hắn ta so chiêu với đối phương đã bị áp đảo hoàn toàn, mặc dù lúc đó thực lực của hắn ta bị cổ trùng khống chế, nhưng cũng có thể nhận ra rằng thực lực của Diệp Phàm rất mạnh!

"Cũng thường thôi!"

Diệp Phàm khiêm tốn đáp.

"Cậu còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh khủng khiếp đến thế, tương lai chắc chắn thành tựu nhiều không đếm xuể, bây giờ lại bỏ mạng ở nơi này, thật đáng tiếc!"

Tần Thành nhìn Diệp Phàm mà lắc đầu.

"Ai nói tôi sẽ bỏ mạng ở nơi này?"

"Tôi cũng sẽ không ở lại nơi này mãi!"

Diệp Phàm nhếch miệng.

"Nhà tù Tây Nam cũng gần bằng với nhà tù ở Đế Đô, phàm là đã bước vào trong này thì cả đời này không thể nào đi ra khỏi đây!"

Tần Thành hạ thấp giọng nói.

"Vậy à?"

"Vậy tôi sẽ làm người đầu tiên đi ra khỏi cái nhà tù này!"

Diệp Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Thành: "Ông có muốn rời khỏi nhà tù này không?"

"Muốn!"

Tần Thánh đáp không chút nghĩ ngợi.

"Vì sao?"

"Vì tôi muốn báo thù!"

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, Tần Thành lạnh lùng nói to, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo như băng, toàn thân tỏa ra một thứ sát khí kinh khủng khiếp!

Diệp Phàm có thể nhìn ra nội tâm tràn đầy hận thù của đối phương, rất rõ ràng, ở ngoài kia có người mà hắn ta muốn giết!

Lúc này, ở trong phòng của ngục trưởng.

"Vậy là thằng nhóc kia không chết?"

Vương Man nghe thuộc hạ báo cáo thì hơi kinh ngạc.

Sở dĩ hắn ta nhốt Diệp Phàm vào trong phòng giam cao nhất là vì muốn lợi dụng cái tên điên Tần Thành kia xử lý thằng nhóc này, không ngờ rằng thế mà tên đó lại không chết!

"Hừm, với lại hình như tên Tần Thành kia cũng không phát điên!"

Tên giám ngục cấp dưới kia báo cáo.

Ngay lập tức, ánh mắt Vương Man lóe sáng, không biết hắn ta đang suy nghĩ điều gì.

Chẳng bao lâu sau, màn đêm đã buông xuống!

Mà Diệp Phàm thì bị đưa ra khỏi phòng giam loại Thiên số một này, đi tới một gian phòng thẩm vấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK