Lúc này, ở phía xa, một thiếu niên với mái tóc rối bù, làn da ngăm đen, thân hình cường tráng, trông khoảng mười bảy hoặc mười tám tuổi đang chạy rất nhanh, cả người cậu đầy máu và vết thương, phía sau lưng cậu còn có một nhóm người đang đuổi theo.
Thiếu niên chạy tới chỗ Diệp Phàm, miệng nôn ra máu, trực tiếp quỳ xuống đất, xem ra bị thương rất nặng.
Nhóm người truy đuổi nhanh chóng đuổi kịp, một người trong số họ nhìn thiếu niên này hừ lạnh: "Ranh con, mày chạy tiếp đi, dám cướp đồ của bọn tao, mày thật to gan!"
"Ngọc thạch này cũng không phải của các người, tại sao tôi không thể lấy?"
Thiếu niên nắm chặt một viên đá phát ra ánh sáng lấp lánh trong tay, nhìn chằm chằm đám người này và gào lên.
"Mày còn dám cãi, muốn chết à!"
Vẻ mặt của người đang nói lạnh lùng, tung một cú đấm về phía thiếu niên.
Bịch!!!
Diệp Phàm đột nhiên ra tay, đánh bay người này ra ngoài.
Tất cả bọn họ đều liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Mày là ai? Lại dám trở thành kẻ địch của điện Cuồng Thần!"
"Điện Cuồng Thần? Điện chủ của các người cũng đã chết rồi, còn có sức ở đây cướp đồ?"
Diệp Phàm chế nhạo.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt đám người này thay đổi, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Cút!"
Diệp Phàm quát lên, sát khí khủng bố bộc phát, đám người thầm kinh ngạc run rẩy, không dám nói thêm câu nào, tất cả đều chạy đi!
"Cảm ơn!"
Thiếu niên này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt biết ơn nói.
Diệp Phàm lấy ra một cây châm bạc đâm lên người đối phương, vẻ mặt thanh niên căng cứng, cho rằng Diệp Phàm muốn đối phó cậu.
"Đừng căng thẳng, tôi đang chữa trị vết thương cho cậu!"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Rất nhanh, dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, vết thương của thiếu niên đã bình phục, ánh mắt cậu đầy kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm, lại cảm ơn: "Cảm ơn ngài!"
"Có phải ngọc thạch đang ở trong tay cậu không?"
Lúc này, Diệp Phàm nhìn thoát qua viên đá phát ra ánh sáng lấp lánh trong tay đối phương.
Thiếu niên nhìn ngọc thạch trong tay, do dự vài giây rồi đưa cho Diệp Phàm: "Công tử, cảm tạ ngài đã cứu tôi, ngọc thạch này ngài cầm lấy đi!"
"Cậu suýt bị giết vì ngọc thạch này, bây giờ lại tặng nó cho tôi là sao?"
Diệp Phàm nhìn thiếu niên mỉm cười nhẹ.
"Nếu không có công tử, tôi đã chết rồi chứ đừng nói đến ngọc thạch gì đó, ơn cứu mạng lớn hơn trời, tôi không có cách nào báo đáp ngài, cho nên tôi chỉ có thể tặng cho ngài ngọc thạch này!"
Thiếu niên nghiêm túc nói.
"Ngọc thạch này cậu giữ đi, tôi không cần!" Diệp Phàm nói.
Ánh mắt thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu không ngờ có người nhìn thấy ngọc thạch lại không muốn!
"Cậu tên gì?"
Diệp Phàm nhìn thiếu niên hỏi.
"Tôi tên là Tiểu Đông!"
Thiếu niên nói.
"Tiểu Đông? Cái tên này khá đặc biệt!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Vì tôi được ông nội nhặt được vào mùa đông nên tên là Tiểu Đông!"
Thiếu niên gãi đầu nói.
"Cậu được người ta nhặt về à?"
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn thiếu niên.