Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng!”

Đột nhiên, một tiếng gọi vội vàng vang lên.

Một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh lá cây vội vàng chạy tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Phàm: “Cậu Diệp, cầu xin cậu tha mạng cho em trai tôi, cậu muốn bồi thường bất cứ thứ gì, nhà họ Cảnh tôi đều có thể cho cậu!”

“Cô biết tôi?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn lướt qua cô gái này.

“Tôi là Cảnh Nhã - tiểu thư nhà họ Cảnh, lúc trước ở trong tang lễ của đại thiếu gia nhà họ Bạch, tôi đã gặp qua Diệp thiếu!”

Cô gái này cất tiếng nói.

“Diệp thiếu? Chẳng lẽ cậu ta chính là…”

Lúc này, đám cậu ấm ăn chơi đua đòi kia nghe thấy đại tiểu thư nhà họ Cảnh nói vậy, đồng tử bọn họ đột nhiên co rụt lại, nghĩ đến điều gì đó.

Lúc trước nhà họ Bạch bị diệt, trưởng bối thế lực gia tộc của mỗi người bọn họ đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể đắc tội với một thanh niên tên là Diệp Phàm, bởi vì nhà họ Bạch chính là bị Diệp Phàm này tiêu diệt.

Hôm nay lại nghe Cảnh Nhã cung kính xưng hô người này là Diệp thiếu, lại nói đã từng gặp đối phương ở trong tang lễ của đại thiếu gia nhà họ Bạch, vậy đây chẳng phải là Diệp Phàm - người đã tiêu diệt nhà họ Bạch mà trưởng bối gia tộc bọn họ từng nhắc đến sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt của đám cậu ấm ăn chơi đua đòi này trắng bệch, sợ tới mức hai chân đều run rẩy.

Bọn họ thế mà lại đắc tội với loại người mà ngay cả nhà họ Bạch cũng dám tiêu diệt này?

Đây chẳng phải là dấu hiệu của cái chết khi đốt đèn trong nhà vệ sinh ư?

“Đứa em trai này của cô không chỉ muốn đập nát xe tôi mà còn dám mơ tưởng đến vợ của tôi, cô cảm thấy tôi cứ thả anh ta đi dễ dàng như thế mà coi được à?”

Diệp Phàm nhìn Cảnh Nhã lạnh lùng nói.

“Chỉ cần Diệp thiếu có thể tha mạng cho em trai tôi, cậu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì!”

Cảnh Nhã khom người nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm thẳng chân đạp Cảnh Vũ ra ngoài, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống dập đầu trước vợ tôi một trăm cái, nói xin lỗi một trăm lần!”

“Còn các anh!”

Diệp Phàm nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua đám cậu ấm ăn chơi đua đòi kia.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Ngay sau đó, đám cậu ấm này trực tiếp quỳ xuống xin lỗi Đường Sở Sở.

“Các cậu~”

Cảnh Vũ nhìn đám người này thật sự quỳ xuống dập đầu, sắc mặt biến đổi.

Bọn họ đường đường là đại thiếu gia của thành phố Tô, từ khi nào lại chịu sự nhục nhã này?

Hiển nhiên, tên cậu ấm nhà họ Cảnh này vẫn chưa đoán được thân phận của Diệp Phàm.

“Còn không mau làm theo lời Diệp thiếu nói!”

Cảnh Nhã đi tới trước mặt em trai không chịu thua kém của cô ta, sau đó tát vào mặt anh ta một cái và quát lên.

“Chị cả, sao chị lại đánh em?”

“Làm theo, chị sẽ lập tức bảo ba đuổi em ra khỏi nhà đấy!”

Giờ phút này, vẻ mặt Cảnh Nhã rất cường thế, tràn ngập uy nghiêm quát.

Vị đại thiếu gia nhà họ Cảnh này nhìn thấy vẻ mặt này của chị mình, thân thể anh ta run lên, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dập đầu xin lỗi Đường Sở Sở.

“Cút đi!”

Đợi đến khi đám cậu ấm này dập đầu xong một trăm cái, dập đến nỗi đầu trầy trụa rướm máu, Diệp Phàm hừ lạnh rồi dẫn theo Đường Sở Sở lên xe, rời khỏi nơi này.

“Chị cả, dù gì em cũng là em trai của chị, cũng là cậu ấm nhà họ Cảnh, sao chị có thể giúp đỡ người này chứ?”

Lúc này, Cảnh Vũ đứng lên, ôm chán đang chảy máu, vẻ mặt không vui nhìn Cảnh Nhã.

“Thằng nhóc vô liêm sỉ nhà em, em có biết cậu ta là ai không?”

Cảnh Nhã tức giận kêu lên.

“Mặc kệ cậu ta là ai, chẳng lẽ cậu ta còn có thể lợi hại hơn nhà họ Cảnh chúng ta sao?”

Cảnh Vũ nói với vẻ mặt khinh thường.

“Cậu ta chính là người giết Bạch Cảnh Thiên, còn diệt cả nhà họ Bạch, ngay cả cậu hai Thẩm Hạo của nhà họ Thẩm cũng chết trong tay cậu ta đấy.”

“Nếu không phải trùng hợp chị biết được A Thành dẫn người đến đây nên lo lắng đi theo thì bây giờ em đã nối gót xuống lòng đất theo Bạch Cảnh Thiên và Thẩm Hạo rồi!”

Cảnh Nhã lạnh lùng nói.

“Cái gì? Là cậu ta ư!”

Biết được chuyện này, sắc mặt Cảnh Vũ biến đổi, khiếp sợ nói.

“Ngày thường đám người các cậu ngang ngược tung hoành ở thành phố Tô còn chưa tính, hôm nay lại trêu chọc đến cậu ta, các cậu còn có thể sống sót để hít thở không khí thì coi như đã may mắn lắm rồi!”

Cảnh Nhã dạy dỗ em trai và đám cậu ấm chỉ biết ăn chơi đua đòi kia.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong chốc lát, sắc mặt của Cảnh Vũ và đám cậu ấm kia tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mà mấy người Diệp Phàm thì đi thẳng đến chi nhánh Đường Thị ở thành phố Tô.

“Anh Tiểu Phàm, chúng ta vừa mới đến thành phố Tô mà đã đắc tội người ta rồi!”

Đường Sở Sở ngồi ở trong xe, cảm thán nói.

“Chỉ là một nhà họ Cảnh thôi mà, anh cũng đã đắc tội hai nhà trong tứ đại hào môn ở quận Giang Nam, một gia tộc này cũng chẳng đáng là gì!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới chi nhánh tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô.

Vì chi nhánh này, Đường Sở Sở đã bỏ ra một số vốn rất lớn, cũng đã chi rất nhiều tiền để mua một tòa nhà làm chi nhánh của tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô.

“Chủ tịch!”

Đi vào chi nhánh, có rất nhiều nhân viên chào hỏi Đường Sở Sở.

“Ở đây tiến triển thế nào rồi?”

Đường Sở Sở nhìn người phụ trách chi nhánh ở thành phố Tô rồi hỏi.

“Chủ tịch, mọi thứ đều tiến triển rất thuận lợi, đến lúc đó có thể khai trương đúng tiến độ, chỉ có điều…”

Người phụ trách này lên tiếng nói.

“Chỉ có điều cái gì?”

Đường Sở Sở hỏi.

“Lúc trước Chủ tịch nói muốn cử hành một lễ khai trương hoành tráng, tạo thế cho chi nhánh ở thành phố Tô, tôi đã dựa theo danh sách Chủ tịch cung cấp và mời từng người trong danh sách đến tham gia lễ khai trương, nhưng hầu hết mọi người đều từ chối!”

Người phụ trách nói.

Đường Sở Sở thay đổi sắc mặt, nói: “Tại sao bọn họ lại từ chối?”

“Bởi vì Thương hội Giang Nam và Từ Thị đã ra lệnh cho bọn họ, ai dám đến tham gia lễ khai trương của chi nhánh chúng ta thì người đó chính là kẻ thù của bọn họ, những người đó cũng không dám đắc tội với Thương hội Giang Nam và Từ Thị, cho nên đã từ chối chúng ta!”

“Chủ tịch, nếu những người này không đến, vậy lễ khai trương này chỉ e sẽ rất vắng vẻ, đến lúc đó thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tiếp theo của chi nhánh chúng ta đấy!”

Người phụ trách lo lắng nói.

“Lại là Thương hội Giang Nam này, xem ra đã đến lúc phải xử lý bọn họ rồi!”

Diệp Phàm hừ lạnh, dám đối nghịch với vợ hắn thì chính là đối nghịch với hắn!

“Bà xã, em yên tâm, ngày khai trương chi nhánh của Đường Thị nhất định sẽ không vắng vẻ!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.

“Anh Tiểu Phàm, Thương hội Giang Nam dính dáng đến rất nhiều tập đoàn có thế lực lớn, sau lưng bọn họ không chỉ có Từ Thị làm chỗ dựa, mà còn tồn tại chỗ dựa vững chắc hơn cơ.”

“Nếu anh tiêu diệt bọn họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn, thậm chí khiến cho kinh tế quận Giang Nam bấp bênh!”

Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.

Cô sợ Diệp Phàm sẽ thẳng tay tiêu diệt Thương hội Giang Nam, với sự hiểu biết của cô về Diệp Phàm, hắn rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này!

“Yên tâm, con người của anh luôn luôn rất có lý lẽ!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Mà nếu câu này truyền đến tai những người chết trong tay Diệp Phàm, chỉ sợ bọn họ sẽ tức giận đến nỗi trực tiếp bò ra khỏi quan tài mà mắng Diệp Phàm một câu: “Mày là cái tên không biết xấu hổ, đã có khi nào mày nói lý lẽ chưa?”

Xem xét chi nhánh Đường Thị xong, Diệp Phàm và Đường Sở Sở cùng với A Cơ lập tức đi tới sơn trang Nguỵ Thị.

Cùng lúc đó, sơn trang Nguỵ Thị lại vô cùng náo nhiệt.

Giờ phút này, sơn trang Nguỵ Thị được trang trí theo phong cách lễ hội, ở giữa treo một chữ Thọ thật lớn, bên trong sơn trang bày hơn ba trăm cái bàn lớn, có thể nhìn ra tiệc mừng thọ hôm nay long trọng cỡ nào.

Với thân phận là đại nội tổng quản của Hoàng thất trước kia của Ngụy Thiên Hiền, không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ ông ta.

Dù sao, cho dù ông ta đã về hưu, nhưng ông ta vẫn có mối quan hệ rất thân thiết ở Đế đô hay thậm chí là với cả Hoàng thất.

Nếu có thể bám chắc vào gốc cây đại thụ là Lão Ngụy này, vậy thì làm mọi việc đều rất dễ dàng như diều gặp gió vậy!

Bởi vậy, người đến chúc thọ hôm nay có thể nói là liên miên không dứt, hơn nữa đều là các ông lớn có quyền có thế, có thân phận có địa vị cao.

Thậm chí, ngay cả không ít nhân sĩ quyền quý mà Ngụy Thiên Hiền quen biết ở Đế đô cũng đến đây.

Có thể nói, trong số những khách mời hội tụ ở sơn trang Nguỵ Thị ngày hôm nay, chỉ tuỳ tiện chỉ ra một người, cũng đủ để nhấc lên một trận bão táp!

Mà để đảm bảo cho bữa tiệc mừng thọ này được cử hành bình thường, bên trong và bên ngoài sơn trang Nguỵ Thị có gần một ngàn hộ vệ canh giữ.

Thậm chí Quận trưởng Tô Lâm của quận Giang Nam còn điều tới một đội ngũ quân đội hơn ba ngàn người canh giữ bên ngoài sơn trang, để tránh xuất hiện sai sót.

Thân phận của những khách mời trong sơn trang ngày hôm nay cũng không đơn giản, một khi xuất hiện bất kỳ sai sót nào, chỉ e cái mũ Quận trưởng quận Giang Nam của ông ta cũng sẽ không còn!

Giờ phút này, những chiếc xe sang trọng tụ tập bên ngoài sơn trang, vô số khách khứa ăn mặc lộng lẫy, tay cầm quà mừng thọ đi vào sơn trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK