Tống Thần tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, rút đao bên hông ra lao về phía hắn.
Ầm!!!
Tam thống lĩnh quân Ngự Lâm nện trên mặt đất hộc máu.
“Mày…”
Tống Thần không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Hắn ta là Thiên cảnh cửu trọng, nhưng lại bị người này hạ gục trong một kiếm?
Không thể nào?
Không lẽ tên này…
Không có khả năng.
Tống Thần lập tức phủ định suy đoán này.
Lúc này đám người Đại Hổ cũng chém giết xong toàn bộ thành viên quân Ngự Lâm, sau đó cứu bốn Long Thủ xuống.
Diệp Phàm đi lên thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc chữa trị cho bọn họ.
“Giết hết người Thiên Môn!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Đại Hổ Nhị Hổ và bốn Long Quân lại xông ra ngoài triển khai cuộc tàn sát con cháu trong Thiên Môn!
Thiên Môn mất đi Nghiêm Khiếu như rắn mất đầu.
Chỉ trong nháy mắt, người Thiên Môn đều bị xóa sổ.
Tống Thần trơ mắt nhìn Thiên Môn bị diệt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau đó đám người Diệp Phàm đi ra ngoài.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Tống Thần hét lên.
“Thiếu chủ điện Long Vương!”
Diệp Phàm thốt ra năm chữ này, sau đó biến mất ở nơi này.
Rời khỏi tổng bộ Thiên Môn, Diệp Phàm nói với bốn Long Quân: “Sau hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy người Thiên Môn tồn tại trong Đế Đô.”
“Vâng.”
Bốn Long Quân cúi người nói.
Tiếp theo bốn Long Quân bắt đầu rửa sạch đệ tử của Thiên Môn trong Đế Đô.
Rất nhanh tin tức Thiên Môn hoàn toàn hủy diệt lan ra.
Ngay cả chỗ dựa của Thiên Môn, người đứng đầu đảng Thái Tử, thế tử Tào Vương Tào Thiên Khải chết thảm trong tay thiếu chủ điện Long Vương cũng lan truyền, chấn động Đế Đô!
Tào Vương là một đại lão nắm giữ thực quyền, khống chế toàn bộ quân Ngự Lâm, còn là một Tông Sư võ đạo!
Thiếu chủ điện Long Vương lại dám giết con của ông ta, muốn lật trời sao?
Nếu Tào Vương tức giận, sợ rằng chỉ có Long Vương rời núi mới giữ nổi vị đệ tử này?
Không ít người đều suy đoán Tào Vương sẽ báo thù cho con trai như thế nào, liệu Long Vương biến mất mười mấy năm có hiện thân vì đệ tử của mình hay không?
Nếu Long Vương rời núi, sợ rằng sẽ chấn động cả Long quốc?
Nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn Đế Đô.
“Vân Hi, to chuyện rồi.”
Lúc này Lý Tử Huyên nhảy vào phòng Khương Vân Hi kêu to.
“Xảy ra chuyện gì?”
Khương Vân Hi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt thâm quầng, trong tay đang cầm quyển Thần Nông Y Điển.
Từ lúc trở về Đế Đô, biết Diệp Phàm không sao, Khương Vân Hi chưa hề bước chân ra khỏi cửa, ở trong phòng học tập y thuật trong Thần Nông Y Điển, gần như ngăn cách với bên ngoài.
“Cô nhóc này chỉ biết đọc sách, không hề hay biết tin tức bên ngoài gì cả.”
Lý Tử Huyên nói.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Nói xong trở về đi, tớ còn muốn tiếp tục nghiên cứu Thần Nông Y Điển.”
Khương Vân Hi nói.
“Vị hôn phu của cậu xuất hiện.”
Lý Tử Huyên nói.
“Vị hôn phu nào?”