Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn trực tiếp rời khỏi đây, đi về hướng nhà họ Tư.

Mười phút sau, Diệp Phạm đã đến nhà họ Tư.

Lúc này ở nhà họ Tư, khắp nơi đều là xác chết, máu chảy lênh láng!

Cả nhà họ Tư đều bị giết!

Vẻ mặt của Diệp Phàm lúc này cực kỳ khó coi.

Hắn đi về phía trang viên nhà họ Tư, nhìn xung quanh.

Không lâu sau, hắn đã phát hiện ra ông cụ Tư.

Diệp Phàm chạy tới đỡ ông cụ Tư dậy, phát hiện đối phương còn sót lại một hơi thở, hắn vội vàng lấy kim bạc ra, muốn cứu chữa cho đối phương.

Nhưng lúc này ông cụ Tư mở to mắt nhìn Diệp Phàm: "Diệp...thiếu, cậu mau đi cứu Thiên Thiên, cứu Thiên Thiên!"

"Ông đừng kích động, tôi cứu ông trước!"

Diệp Phàm nói.

"Đừng quan tâm đến tôi, đi cứu Thiên Thiên, nó bị mấy người Vân thiếu bắt đi, mau đi cứu nó đi!"

Ông cụ Tư trút hơi thở cuối cùng.

Sau khi ông cụ nói xong, giọng nói biến mất, hoàn toàn chết đi!

Trong lúc nhất thời, trong mắt Diệp Phàm bùng lên ngọn lửa giận dữ, trong không khí tràn ngập một luồng sát ý lạnh lẽo.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Hoa Hồng Đỏ: "Tìm vị trí của Thiếu chủ nhà họ Vân cho tôi ngay lập tức!"

Chưa đầy nửa phút, điện thoại của Diệp Phạm nhận được một cái định vị!

Hắn lao thẳng về phía vị trí được định vị!

Trong một biệt thự cao cấp ở Đế Đô.

Tư Thiên Thiên đang bị trói hai tay, nằm trên ghế sofa.

Sáu đại thiếu là Vân thiếu, Ngô Càn, Lữ Vi, Công Tôn Bạch, Mộ Dung Vân Thiên và Viên Hạo đứng ở đây, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tư Thiên Thiên!

“Mấy người là lũ xấu xa đáng chết!”

“Các người đã giết ông nội của tôi, các ngươi đều đáng chết!”

Tư Thiên Thiên giận dữ hét lên.

Lúc này cô đã bị một chiến binh bên cạnh Lữ Vi phong bế huyệt đạo, khiến cô không thể cử động được, chỉ có thể hét lên.

“Hừ nhóc con, đây là kết quả của mày khi dám đối địch với bọn tao!”

“Dám đánh tao, mày sẽ phải trả một cái giá rất đắt!”

“Đêm nay mày nên phục vụ thật tốt mấy anh em tụi tao đi, tụi tao cảm thấy vui vẻ biết đâu lại tha cho cái mạng chó của mày, nếu không thì tụi tao liền tiễn mày đi đoàn tụ với ông nội vô dụng của mày đấy!” Ngô Càn lạnh lùng nói với Tư Thiên Thiên.

“Con bé này dáng người mảnh mai, lại còn trẻ, nếu như có thể huấn luyện đàng hoàng, sau này trở thành đồ chơi riêng của chúng ta cũng không tệ đâu!” Lữ Vi đê tiện nhìn Tư Thiên Thiên.

“Được rồi, tối nay chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức con bé này đi!” Ngô Càn cười lạnh.

“Các người là một đám xấu xa, các người sẽ không được chết tử tế, Diệp ca ca nhất định sẽ không tha cho các ngươi!” Tư Thiên Thiên hét lớn.

“Đêm nay không ai có thể cứu được mày đâu!”

“Sau khi chơi đùa với mày xong, chúng tao sẽ đi xử lý Diệp ca ca của mày!” Mộ Dung Vân Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi!” Vân thiếu nói.

“Tôi có một ít thuốc, các cậu muốn uống bao nhiêu?” Công Tôn Bạch hỏi.

“Đệt, đàn ông đích thực cần gì phải uống thuốc cơ chứ?”

“Đêm nay, bổn thiếu sẽ làm mười ba lần một đêm!” Ngô Càn tự tin.

Sau đó đám người bắt đầu cởi quần áo.

Tư Thiên Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, cô thật sự rất muốn bỏ chạy, nhưng chẳng thể nào trốn thoát được, chỉ có thể bất lực khóc rồi hét lên: “Diệp ca ca, anh ở đâu?”


Lúc này, Ngô Càn là người đầu tiên lao về phía Tư Thiên Thiên, cố gắng xé bỏ quần áo trên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK