Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù bọn họ biết năm đó Độc Cô Kiếm bị người đánh bại trong lúc nổi bật nhất, nhưng lại không biết là ai!

Bây giờ nghe đối phương nói người đánh bại Độc Cô Kiếm lại là cha của Diệp Phàm.

“Cha cậu ta là ai?”

Trong lòng Long Chiến Thiên như sóng cuộn biển gầm.

Lúc trước ông ta từng điều tra lai lịch của Diệp Phàm nhưng lại không tra được manh mối gì.

Cha mẹ của Diệp Phàm cũng là một bí ẩn.

Diệp Phàm nghe Độc Cô Kiếm nói vậy, ánh mắt lóe lên.

Thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.

Cho dù 20 năm trước, thực lực của người này cũng không hề kém.

Nhưng năm đó cha hắn lại có thể đánh bại người này.

Sợ rằng thực lực của cha cũng không đơn giản.

Lúc này Diệp Phàm phát hiện hình như hắn không hề biết gì về cha mình, cha ở trong mắt người ngoài cùng cha trong trí nhớ của hắn giống như hai người khác nhau.

“Ông còn muốn đánh tiếp không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ đánh một kiếm.”

“Một kiếm này đã quyết định thắng bại, cần gì so tiếp?”

Độc Cô Kiếm nói.

Sau đó hắn ta nhìn Diệp Phàm, nói: “Cậu lợi hại hơn cha mình.”

Nói xong Độc Cô Kiếm xoay người rời đi.

Sau khi Độc Cô Kiếm rời khỏi, Diệp Phàm nhìn về phía năm vị cao thủ kia.

Mặc dù hắn thả chạy Độc Cô Kiếm nhưng hắn không định buông tha năm người này.

Năm người này làm Diệp Phàm cực kỳ chán ghét.

Diệp Phàm vung lên đoản kiếm màu đen, đâm thẳng về phía năm người bọn họ.

Năm vị cao thủ còn đang chấn động vì Độc Cô Kiếm bị Diệp Phàm đánh bại, đến khi kiếm của Diệp Phàm đã gần trong gang tấc, bọn họ mới lấy lại phản ứng vội vàng ra tay ngăn cản.

Ầm!!!

Một kiếm này của Diệp Phàm ẩn chứa lực lượng mênh mông, thế không thể đỡ.

“Không phải đó là Thiên Quyền hạng 73 bảng Tông Sư sao?”

“Còn có Thẩm Tuyền hạng 54 bảng Tông Sư.”

“Vị kia đứng hạng 50, còn có vị kia…”

Mấy Long Vệ và năm Long lão khiếp sợ nhìn năm người này!

Năm người này đều là cao thủ Tông Sư đứng trong bảng Tông Sư, xếp hạng không thấp, trong đó còn có người xếp trước 40.

Quan trọng hơn 20 năm trước bọn họ đã thành danh, trải qua 20 năm tu luyện, chắn chắn thực lực của bọn họ càng thêm đáng sợ.

Nhưng lúc này bọn họ lại nằm bệt trên mặt đất như một con chó chết, làm người thổn thức.

Diệp Phàm cầm kiếm bước từng bước về phía bọn họ.

“Đừng giết tôi, tôi có thể thần phục cậu, làm thuộc hạ của cậu.”

Cao thủ hạng 73 xin tha.

“Không cần.” Diệp Phàm lạnh lùng nói, giơ kiếm chém đứt đầu người này.

Thấy người này bị giết, bốn người còn lại từ bỏ xin tha.

Bọn họ biết Diệp Phàm sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Đáng chết, nếu mày không buông tha cho bọn tao, vậy cùng chết đi.”

Đột nhiên người đàn ông tên Lê Thành, kẻ mạnh nhất trong năm người lạnh lùng hét lên.

Nói xong hắn ta muốn cưỡng chế vận chuyển chân khi, chuẩn bị tự bạo, đồng quy vu tận với Diệp Phàm.

Phụt!!!

Nhưng hắn ta vừa định tự bạo thì kiếm của Diệp Phàm đã đâm xuyên trái tim của hắn ta, chết tại chỗ.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Tiếp theo Diệp Phàm chém giết ba người còn lại.

Sau khi giải quyết xong năm người này, Diệp Phàm đi về phía đám người Đường Sở Sở, quan tâm nói: “Mọi người sao rồi? Không sao chứ?”

“Bọn em không sao.”

Đường Sở Sở lắc đầu.

“Đi!”

Diệp Phàm dẫn bọn họ rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại đám người Long Chiến Thiên, trong lòng nổi sóng to gió lớn.

Năm vị Long lão và các Long Vệ lại lần nữa bị Diệp Phàm làm cho chấn động.

Ngay cả Diêm Sơn cũng từ bỏ ý định báo thù.

Thực lực của Diệp Phàm quá mạnh, mạnh đến mức làm bọn họ tuyệt vọng.

Đột nhiên một đám cao thủ ẩn giấu trong Đế Đô xuất hiện.

Khi bọn họ nhìn thấy năm thi thể trên mặt đất, tất cả đều biến sắc.

“Chẳng phải đó là…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK