Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ Phu lắc đầu than thở, ánh mắt tràn đầy cô đơn.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, hẳn vết thương của ông là từ đại chiến liên quân năm nước nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn Đồ Phu.

"Ừ, trận chiến năm đó khiến tôi tàn tật, cũng vì thế mà tôi rời khỏi quân Thiên Sách, ở đây mở nhà hàng gia đình sống qua ngày!"

Đồ Phu gật đầu.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông muốn quay về quân Thiên Sách không? Theo tôi được biết, hiện nay tình hình quân Thiên Sách cũng không tốt lắm, thậm chí có thể bị thu hồi danh hiệu bất cứ khi nào, sáp nhập vào các quân đoàn khác."

Diệp Phàm nhìn Đồ Phu.

"Tôi cũng có hiểu sơ sơ chuyện quân Thiên Sách, nhưng giờ tôi chỉ là một tên tàn phế, có tư cách gì trở về quân Thiên Sách? Có thể làm được gì?"

Đồ Phu lắc đầu.

"Tôi có thể chữa trị chân ông."

Diệp Phàm nói thẳng.

Hử?

Nghe xong, Đồ Phu giật mình sững sờ, liếc mắt đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một vòng: "Thiếu quân chủ, ngài nói cái gì?"

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi có thể chữa trị chân ông, để ông quay về làm người bình thường."

Diệp Phàm lặp lại.

"Sao có thể chứ? Năm đó quân chủ vì muốn cứu chân tôi mà mời cả viện trưởng Ngự Y viện đến, thế nhưng tất cả đều không có cách chữa khỏi!"

Đồ Phu khó tin.

"Y thuật lão già kia rác rưởi lắm, nếu tôi ra tay, qua ngày mai là quân đoàn trưởng Đồ Phu có thể đi đứng bình thường trở lại."

Diệp Phàm tự tin nói.

"Thật không?"

Giờ phút này, Đồ Phu đang rất kích động, ánh mắt lấp lánh đầy hưng phấn, hai tay nắm chặt, khó thể đè nén niềm vui trong lòng.

Đối với hắn ta, những năm qua lúc nào hắn ta cũng muốn bình phục, quay lại quân Thiên Sách ra trận giết địch nhưng luôn không tìm thấy cơ hội.

Bây giờ Diệp Phàm khiến trái tim vốn đã nguội lạnh vì quá tuyệt vọng của Đồ Phu lại sôi trào một lần nữa, thắp lên ngọn lửa hi vọng cho hắn ta!

"Tôi đi mua một ít thuốc, sau đó sẽ bắt đầu trị liệu cho quân đoàn trưởng Đồ Phu!"

Diệp Phàm lên tiếng.

"Đại Hổ, Nhị Hổ, hai người trông coi nơi này. Không cho phép bất cứ ai thương tổn quân đoàn trưởng Đồ Phu, biết chưa?"

Diệp Phàm căn dặn.

"Vâng."

Hai anh em gật đầu.

Sau đó, hắn lập tức rời nhà hàng đến một tiệm thuốc, mua một ít dược liệu cần thiết để chữa trị chân của Đồ Phu.

Chờ đến khi quay về nhà hàng, hắn phát hiện bên ngoài đã bị hơn một trăm người mặc quần áo đen, tay cầm đao vây kín.

Trong nhà hàng.

Một gã đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung ác vác trường đao lạnh lùng quát Đại Hổ, Nhị Hổ đang chắn trước mặt Đồ Phu: "Hai tên bọn mày, dám đối nghịch với Hắc Hổ Môn bọn tao đúng không, muốn chết, lên hết cho tao!"

Thoáng chốc, đám người áo đen cầm đao kia cùng lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ.

Ầm ầm ầm!!!

Đại Hổ, Nhị Hổ vung nắm đấm, hạ gục từng tên một.

Thấy vậy, gã đầu trọc sầm mặt, kêu lớn: "Lên hết cho tao, xử hai tên này đi!"

Đám áo đen bên ngoài nhà hàng ồ ạt vọt vào hết, lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ nhưng chẳng thể gây ra bất cứ nguy hiểm nào cho hai anh em.

Đám này còn thua xa Bá Vương Minh, sao có thể đụng đến một sợi lông của bọn họ được.


Bốp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK