Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, thiếu chủ Thiên Môn dẫn người vây chặn Alice, vẻ mặt u ám nhìn cô ta: “Cô Alice, không ngờ tới đúng chứ, mấy tiếng trước, cô còn vênh váo hống hách ném tôi ra khỏi sân bay, hại bổn thiếu gia mất hết thể diện. Giờ mới qua nửa ngày đã vận đổi sao dời, đến lượt cô rơi vào trong tay tôi rồi. Cô cảm thấy tôi nên đối xử với cô thế nào đây?”

“Nếu cậu dám đụng vào tiểu thư, tôi nhất định sẽ giết cậu!”

Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh Alice chỉ vào thiếu chủ Thiên Môn, mặt đầy sát khí quát.

Soạt!

Nghe lời uy hiếp của người đàn ông trung niên, vẻ mặt thiếu chủ Thiên Môn chợt lạnh, đột nhiên giơ tay, trực tiếp cầm một khẩu súng rồi bóp cò!

Pằng!!!

Sau tiếng súng, một viên đạn vàng óng ánh bắn về phía người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ta thay đổi, cơ thể chợt động, vô cùng nguy hiểm né tránh viên đạn này. Nhưng điều người đàn ông này không ngờ tới là thiếu chủ Thiên Môn kia vừa vung tay, đám người mặc đồ đen bên cạnh cậu ta đều giơ súng lên bóp cò.

Pằng pằng pằng!!!

Từng viên đạn bay nhanh tới, mặc cho tốc độ của người đàn ông trung niên có nhanh hơn nữa cũng hoàn toàn không thể nào chống lại được nhiều đạn như vậy.

Phụt phụt phụt!!!

Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên đã trúng mười mấy viên, trực tiếp bị bắn thành cái sàng nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!

“Hừ, ra vẻ với tôi à, chán sống!”

Thiếu chủ Thiên Môn hống hách khinh bỉ nói.

Alice nhìn người đàn ông trung niên bị giết, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, đè nén lửa giận trong lòng, quát thiếu chủ Thiên Môn: “Anh muốn thế nào?”

“Tôi muốn thế nào?”

Trong mắt thiếu chủ Thiên Môn hiện lên vẻ gian tà nhìn chằm chằm Alice, hừ lạnh nói: “Tôi muốn cô quỳ xuống hát chinh phục cho tôi, tôi phải chà đạp cô thật tốt.”

Soạt!

Nghe lời nói của đối phương, sắc mặt Alice chợt thay đổi, kêu lên: “Anh dám?”

“Hừ, cô còn tưởng cô là đại tiểu thư gia tộc Ma Long ngồi tít trên cao à? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cô chỉ là một món đồ chơi trong tay tôi, tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy!”

Thiếu chủ Thiên Môn bước tới trước mặt Alice, bàn tay lướt trên khuôn mặt nhẵn bóng kia của đối phương, cười gian tà.

Bốp!!!

Đột nhiên, Alice trực tiếp tát lên mặt thiếu chủ Thiên Môn này, đánh cậu ta đầu óc choáng váng!

“Tiện nhân, mày lại dám đánh tao?”

“Lên cho tao!!!”

Thiếu chủ Thiên Môn ôm mặt, dữ tợn nhìn chằm chằm Alice, rống lên.

Ngay lập tức, đám thành viên Thiên Môn chuẩn bị xông về phía Alice, đúng lúc này một tiếng nói lạnh nhạt truyền tới: “Một đám đàn ông đối phó với một người phụ nữ, các người không ngại mất mặt à?”

Tiếng nói này vang lên, sắc mặt đám thành viên Thiên Môn sửng sốt, còn ánh mắt của thiếu chủ Thiên Môn thì liếc qua, thấy Diệp Phàm chậm rãi bước tới.

“Là mày!”

Thấy Diệp Phàm, con ngươi thiếu chủ Thiên Môn ngưng lại, vẻ mặt lạnh lẽo cười nói: “Nhóc con, tao chưa đi tìm mày, mày đã tự tìm tới tận cửa rồi!”

Alice thấy Diệp Phàm, ánh mắt cô ta lấp lóe.

“Mày nói một thằng đàn ông như mày đối phó với một người phụ nữ còn cần nhiều người như vậy, mày không cảm thấy mất mặt sao?”

Diệp Phàm nhìn thiếu chủ Thiên Môn, chán ghét nói.

Soạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK