Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Atlantis? Là ở đâu?”

Diệp Phàm thầm than.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này không biết cô có đồng ý đi với chúng tôi tới thành phố Atlantis gả cho thiếu tộc trưởng, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế giới!”

Người đàn ông nhìn Đường Sở Sở nói.

Rầm!

Lời này vừa thốt ra khiến vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, dám đào góc tường ngay trước mặt hắn, coi hắn không tồn tại chắc?

Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: “Đây là vợ tôi, mau biến chỗ khác đi!”

Người đàn ông kia thấy vậy nhướn mày, nhìn lướt qua Diệp Phàm, khinh thường nói: “Cậu không xứng làm chồng vị tiểu thư này!”

Diệp Phàm tức giận, hắn vừa định ra tay chợt tiếng hừ lạnh vang lên: “Dám coi khinh đồ đệ của tôi, ai cho ngươi dũng khí đó hả!”

Rầm!!!

Ngay sau đó, một chưởng ấn khủng bố giáng từ trời xuống đập vào người đàn ông kia.

Vẻ mặt ông ta thay đổi, ra tay đỡ đòn khiến thân mình bị đánh bay ra ngoài. Sau đó một luồng kiếm bổ xuống xé rách không gian chém tới người ông ta.

Ha ha ha!!!

Lúc này, người đàn ông kia bị một kiếm chém thành hai nửa mà không kịp phản ứng.

Trong lúc nhất thời toàn bộ người Atlantis kinh ngạc tới ngây người.

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt

Lúc này, bốn bóng người xuất hiện chính là tứ sự phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ và thất sư phụ của Diệp Phàm!

"Các người..."

Lúc này, một vị cường giả của bộ tộc Atlantis nhìn bốn người và định nói gì đó, Lục sư phụ Tiêu Thiên Sách của Diệp Phàm lạnh lùng quát: “Sao còn chưa cút đi, các người đều muốn chết đúng không?"

Trên người Tiêu Thiên Sách toát ra tinh thần chiến đấu đáng sợ, trấn áp đến nỗi đám người này run rẩy, vẻ mặt của những người trong tộc Atlantis thay đổi, họ trực tiếp giải tán và bỏ chạy.

"Bốn vị sư phụ, sao các sư phụ lại tới đây?"

Diệp Phàm nhìn bốn người này, kích động nói.

"Không phải Đại sư phụ của con phát hiện ra con đã xảy ra chuyện nên đã yêu cầu chúng ta chạy tới giúp con. Nhưng nhìn bộ dáng của con thì cũng không có chuyện gì, làm hại chúng ta chạy vội tới suýt chút nữa đã mệt chết!"

Ngũ sư phụ Long Ngạo nhìn Diệp Phàm, nhếch môi nói.

"Ngũ sư phụ, nếu không phải do con may mắn, suýt chút nữa sư phụ đã không còn nhìn thấy con nữa rồi, thậm chí còn không gặp được Sở Sở!"

Diệp Phàm mở miệng, hắn giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, bốn vị sư phụ nghe được lời này đều chấn động, bọn họ không ngờ Diệp Phàm và Đường Sở Sở lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy!

"Sở Sở, trông con không giống lúc trước!"

Bách Hoa Chi Chủ, Chung Vô Diệm, đi tới trước mặt Đường Sở Sở và nhẹ giọng nói.

"Thất sư phụ!"

Đường Sở Sở nhỏ giọng nói với Chung Vô Diệm.

"Đúng rồi, Sở Sở, anh còn chưa hỏi em, tại sao em lại đột nhiên chết đi sống lại?"

Lúc này Diệp Phàm cũng tò mò nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở lắc đầu nói: "Việc này thì em cũng không biết rõ lắm, em chỉ biết trong cơ thể em đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh!"

Thấy vậy, Diệp Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy Sở Sở vẫn còn đang che giấu điều gì đó.

Diệp Phàm liếc nhìn về phía đám người Đông Phương Hạo Thiên, hắn trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, nhìn vết thương của bọn họ, sắc mặt Diệp Phàm trông rất khó coi.

"Thật xin lỗi, đều do tôi đã làm hại các người!"

Diệp Phàm nhìn đám người Đông Phương Hạo Thiên và nói với vẻ mặt áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK