Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi Diệp Phàm xua tan được làn khói đen này thì Phong Vô Tích và thuộc hạ của hắn ta đã biến mất không dấu vết.

“Tên này…”

Diệp Phàm cau mày, mặc dù Phong Vô Tích cứ như vậy mà chạy trốn nhưng hắn lại không thể nào vui nổi.

Vì trong trận chiến vừa rồi, Diệp Phàm phát hiện trong cơ thể Phong Vô Tích có một sức mạnh vô cùng đáng sợ, chỉ là không hiểu tại sao đối phương không thể điều động được sức mạnh này.

Một khi sức mạnh này bùng nổ, cho dù là Diệp Phàm cũng không hoàn toàn chắc chắn về chuyện đánh bại Phong Vô Tích.

Hơn nữa người tên Phong Vô Tích này lại rất khôn khéo, vừa gặp nguy hiểm đã lập tức rút lui, không cho người khác có cơ hội ra tay giết hắn ta.


Loại người này mới là đáng sợ nhất!

Bây giờ hắn đã gặp Phong Vô Tích, dựa vào tâm tư và thực lực của đối phương mà nói, đây tuyệt đối là một quả bom hẹn giờ.

Diệp Phàm lập tức phân phó cho Hoa Hồng Đỏ đi thăm dò tung tích của Phong Vô Tích.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Ân: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước!”

“Chờ chút!”

“Cuốn Thần Nông Y Điển này thuộc về cậu!”

Biên Mục ở bên nói, ông ta đưa cuốn Thần Nông Y Điển cho Diệp Phàm.

“Tôi không có hứng thú với thứ đồ chơi này, cho cô đấy!”

Diệp Phàm nhận Thần Nông Y Điển, hắn không thèm nhìn, cứ như vậy ném cuốn sách thuốc vô số bác sĩ mơ ước cho Khương Vân Hi.

Khương Vân Hi được cưng chiều mà lo sợ, cô ngẩn người đứng đó.

Những người khác có mặt ở đây thấy Diệp Phàm tùy ý ném Thần Nông Y Điển quý giá như vậy cho người khác thì không khỏi kinh ngạc.

Ngay cả Biên Mục và Hoa Ân cũng sững sờ, họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm sẽ làm vậy.

Những người khác đều nhìn Khương Vân Hi với vẻ mặt hâm mộ.

Còn có một số người nhìn chằm chằm Thần Nông Y Điểu trong tay Khương Vân Hi với ánh mắt tỏa sáng, rõ ràng bọn họ đã có kế hoạch, ví dụ như ba thế gia Y đạo của Hạnh Lâm Giới.

“Diệp thần ý, Thần Nông Y Điển này…”

Khương Vân Hi nhìn Thần Nông Y Điển trong tay, vô cùng chấn động nhìn Diệp Phàm.

“Không phải cô muốn học sâu hơn về y thuật sao, đúng lúc có thể học từ cuốn sách này, cô cũng không cần tìm tôi để bái sư nữa!”

Diệp Phàm tùy ý nói.

“Cảm ơn!”

Khương Vân Hi cảm kích nhìn Diệp Phàm, trong lòng cực kì cảm động.

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đám người Quỷ Cốc, hắn đang định nói gì đó, Hoa Hồng Đỏ ở một bên đột nhiên nhận được điện thoại, cô ta vội vàng nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, phía Tổng đốc Đoạn Thiên Bằng xảy ra chuyện rồi!”

Vù!

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, hắn nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói Tổng đốc Đoàn vì muốn gây bất lợi cho quận chúa phủ Xuyên Vương nên đã bị bắt đến phủ Xuyên Vương, bây giờ sống chết không rõ!”

Hoa Hồng Đỏ nói.

Ầm!!!

Quanh người Diệp Phàm lập tức xuất hiện sát khí ngập trời.

“Phủ Xuyên Vương!!!”

Diệp Phàm nhấn mạnh từng chữ, sát khí trong mắt tỏa ra khắp nơi.

Hắn và Hoa Hồng Đỏ lập tức biến mất khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK