Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được giết!”

Ngay khi A Báo đấm vào đầu người đàn ông, chuẩn bị kết liễu đối phương, một giọng nói lạnh lùng vang bên tai gã.

Ầm!!!

Giây sau, âm thanh như sấm vang lên.

Đột nhiên A Báo đột nhiên bay ra đập vào góc võ đài, cơ thể co giật, không ngừng phun ra máu.

Mà ở vị trí ban đầu của A Báo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một bóng người, chính là Diệp Phàm!

Giờ phút này, khung cảnh trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Khán giả dưới võ đài đều mang vẻ mặt kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Bọn họ thậm chí không nhìn rõ Diệp Phàm xuất hiện trên võ đài như thế nào, càng không biết vì sao A Báo lại đột nhiên bay ra ngoài!

“A Báo!”

Thanh niên trong phòng bao tầng hai nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lóe lên lửa giận, hắn nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ranh con, mày chui ở đâu ra vậy? Dám đánh người của tao!”

Diệp Phàm không thèm để ý tới gã thanh niên, hắn đi tới trước mặt người đàn ông toàn thân đầy máu, cầm một cây kim bạc đâm lên người đối phương.

Chẳng mấy chốc, máu trên người đàn ông đã ngừng chảy, vết thương cũng có chuyển biến tốt đẹp.

“Cảm ơn cậu!”

Người đàn ông ngẩng đầu cảm ơn Diệp Phàm.

“Anh tên là gì?”

“Anh rất cần tiền sao?”

Diệp Phàm hỏi đối phương.

“Tôi tên Đại Hổ.”

“Em trai tôi gặp chuyện khi làm việc ở công trường, bị thương rất nặng, hiện tại đang cần tiền phẫu thuật gấp!”

Người đàn ông thở hổn hển, bò từ đất dậy.

“Thế nên anh mới chạy tới đây để đấu quyền anh à?”

Diệp Phàm nói.

“Tôi cũng nghe người khác nói quyền anh có thể kiếm tiền nhanh, nên tôi đến thử xem. Nếu không có tiền thì em trai tôi sẽ chết, tôi không thể để thằng bé chết được!”

Đại Hổ vừa nói vừa đứng dậy, anh ta hỏi người dẫn chương trình: “Phần thưởng kia có thể đưa cho tôi được không?”

“Không thể!”

Người dẫn chương trình đang định trả lời.

Gã thanh niên trong phòng bao đã xuất hiện, hừ lạnh đáp.

“Vì sao?”

“Tôi đã đánh thắng Đồ Phu!”

Đại Hổ kích động nói.

“Tôi nói không được là không được, hôm nay, hai người không chỉ không lấy được tiền thưởng mà còn phải chết!”

Gã thanh niên kiêu ngạo nói.

“Này, anh nghĩ anh là ai?”

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Tạ Hạo nhìn gã thanh niên, anh ta bất bình đi tới.

“Dựa vào tôi là thiếu gia nhà họ Thẩm!”

Gã thanh niên hừ lạnh nói.

“Nhà họ Thẩm?”

Tạ Hạo nhíu mày: “Nhà họ Thẩm, một trong bốn nhà giàu quyền thế của quận Giang Nam?”

“Đương nhiên, nhưng mà hiện tại chỉ có ba đại gia tộc”

“Tôi là nhị thiếu nhà họ Thẩm – Thẩm Hạo!”

“Ở cái quận Giang Nam này, tôi muốn ai chết thì kẻ đó phải chết!”

Thẩm Hạo hừ lạnh nói.

Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều giật mình.

Bọn họ không ngờ người này lại là cậu chủ là họ Thẩm, chẳng trách lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Bốn dòng họ quyền thế nhất quận Giang Nam.

Họ như vua một cõi ở quận Giang Nam, quyền thế ngút trời, không ai dám trêu chọc.

Mặc dù hiện tại nhà họ Bạch, một trong bốn dòng họ đã bị diệt nhưng cũng không ảnh hưởng tới địa vị của ba nhà còn lại ở quận Giang Nam.

Thân là nhị thiếu nhà họ Thẩm, hắn quả thật có tư cách ngông cuồng.

“Thẩm thiếu gia, xin chào, tôi là ông chủ của võ đài quyền anh này, không biết cậu tới nên không từ xa tiếp đón, mong cậu tha lỗi!”

Lúc này, ông chủ vội vàng xuất hiện, nịnh bợ Thẩm Hạo.

“Ông tới đúng lúc lắm, xử lý ba người này cho tôi!”

Thẩm Hạo hừ một tiếng, chỉ tay về phía Diệp Phàm, Đại Hổ và Tạ Hạo.

Đường đường là nhị thiếu nhà họ Thẩm, hắn muốn ai chết thì người đó phải chết!

“Vâng, Thẩm thiếu!”

“Người đâu, bắt ba bọn họ lại cho tôi!”

Ông chủ vội vàng gật đầu.

Có thể xây dựng được một võ đài lớn như vậy dưới lòng đất, ông chủ này đương nhiên không phải người tường, giết vài người cũng không cần phải kiêng kỵ, huống chi còn là nhị thiếu nhà họ Thẩm yêu cầu, ông ta càng không dám nghe theo.

Ngay lập tức, một đám người lao ra từ xông về đám Diệp Phàm.

“Các người đúng là coi trời bằng vung!”

“Tôi chính là...”

Tạ Hạo tức giận quát lớn, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị người khác đánh cho một quyền, liên tục lui về phía sau.

Ngay lúc người kia định tiếp tục tấn công Tạ Hạo thì một bàn tay vươn ra bóp lấy cổ gã, bóp nát.

Người này tất nhiên là Diệp Phàm.

Kế tiếp, Diệp Phàm giết chết toàn bộ đám chân tay của ông chủ, gọn gàng dứt khoát, không có chút do dự nào!

Mấy chục người bỏ mạng trên lôi đài, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!

Khán giả dưới võ đài, ông chủ, Thẩm Hạo, Tạ Hạo, đám người Đại Hổ cũng sợ đến ngây người!

“Rác rưởi!”

Diệp Phàm lạnh giọng, ánh mắt liếc sang Thẩm Hạo, sau đó cất bước đi về phía đối phương.

“Mày...mày không được qua đây!”

“Tao nói cho mày biết, tao là nhị thiếu nhà họ Thẩm, mày mà dám...”

Thẩm Hạo thấy Diệp Phàm đang đi tới, hắn muốn dùng thân phận để uy hiếp đối phương, đáng tiếc hắn lại gặp phải Diệp Phàm.

Ngay cả nhà họ Bạch, Diệp Phàm nói diệt là diệt, sao có thể để ý nhà họ Thẩm?

“Ồn ào!”

Bốp!!!

Diệp Phàm tát hắn một cái, vị nhị thiếu bị đánh bay ra mười mấy mét, đập trên vách tường, sống dở chết dở!

Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm dám ra tay với nhị thiếu nhà họ Thẩm, ai nấy đều rất ngạc nhiên!

Ông chủ thì bị dọa tới toát cả mồ hôi lạnh.

“Cậu...”

“Xin lỗi, công tử, xin cậu bỏ qua cho tôi!”

Diệp Phàm đang định nói gì với ông chủ, đối phương đã bị dọa đến quỳ rạp xuống.

Người đàn ông này đã giết mấy chục người mà không chớp mắt, anh ta còn dám ra tay với thiếu gia nhà họ Thẩm.

Hạng người này không phải là loại mà ông chủ có thể trêu chọc!

“Vậy một trăm triệu tiền thưởng thì sao?”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Nhanh, nhanh lấy tiền thưởng ra đây!”

Ông chủ vội vàng hô to với thuộc hạ.

Ngay sau đó đã có vài người mang mấy cái rương lớn xuất hiện, bên trong xếp đầy tiền mặt!

Nhìn thấy một trăm triệu tiền mặt, không ít người âm thầm nuốt nước bọt.

“Còn cả cô gái kia nữa.”

Diệp Phàm nói tiếp.

“Dẫn người ra đây!”

Ông chủ vội vàng nói.

Lập tức, người phụ nữ ngoại quốc bị nhốt trong lồng sắt được mang tới, đôi mắt xanh lam đầy tò mò nhìn Diệp Phàm.

“Một trăm triệu này là của anh, nhưng mà cô gái này, tôi muốn, thế nào?”

“Được, được!”

Đại Hổ lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm gật đầu.

“Đưa tên kia về nhà họ Thẩm, nói với bọn họ, người đánh hắn ta tên Diệp Phàm!”

Diệp Phạm lạnh lùng nói với ông chủ, mấy người bọn họ mang theo đống rương lớn rời đi.

Sau khi rời khỏi đấu trường dưới lòng đất, Tạ Hạo sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, anh trâu bò thật đấy, anh chính là thần tượng của tôi, anh có nhận đồ đệ không, tôi muốn bái anh làm thầy!”

“Đừng, cậu quá ngốc, tôi không nhận đồ đệ ngốc như cậu!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Tạ Hạo lúng túng nói: “Diệp thiếu, anh đừng có xát muối vào tim tôi như vậy!”

“Cậu nhìn cậu đi, ba thứ võ mèo cào mà cũng làm chủ tịch câu lạc bộ võ đạo!”

“Tốt nhất là cậu nên về nhà và luyện tập nhiều hơn!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Diệp thiếu, thật ra công phu của tôi cũng được mà, chỉ là kém so với anh thôi!”

Tạ Hạo không nhịn được nói.

“Ân nhân, cảm ơn cậu!”

“Nếu không có cậu thì tôi đã chết rồi!”

Lúc này Đại Hổ nhìn Diệp Phạm nói: “Ca phẫu thuật của em trai tôi không tốn nhiều như vậy, nếu không thì anh cầm số tiền này đi!”

“Tôi không cần, đây vốn là của anh!”

“Trước tiên, chúng ta đến bệnh viện thanh toán tiền phẫu thuật cho em trai anh đi!”

Diệp Phàm nói.

“Ân nhân, cậu cũng muốn đi sao?”

Đại Hổ ngạc nhiên hỏi.

“Một mình anh cầm được nhiều tiền như vậy à?”

“Vừa vặn tôi cũng biết chút y thuật, không chừng có thể giúp một tay!”

Diệp Phàm nói.

“Tôi cũng đi!”

Tạ Hạo vội vàng nói.

“Cậu vẫn nên về nhà luyện tập thì hơn!”

Diệp Phàm liếc nhìn Tạ Hạo, dẫn theo Đại Hổ và cô gái ngoại quốc rời đi.

“Diệp thiếu, tôi nhất định sẽ luyện tập tốt, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ để anh nhìn với cặp mắt khác!”

Tạ Hạo hô lên với Diệp Phàm.

Dứt lời, Tạ Hạo gọi một cú điện thoại.

“Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại tới?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Lão đầu, con muốn tới kia!”

Tạ Hạo nói.

“Chỗ đó, lúc trước bảo đi mãi thì sợ chết, không chịu đi.”

“Sao đột nhiên lại muốn đi? Bị cái gì kích thích à?”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia tò mò hỏi.

“Con phải trở nên mạnh mẽ!!!”

Tạ Hạo kiên định nói.

Diệp Phàm không hề biết, câu nói của hắn đã thay đổi tương lai của một người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK