Hắn vung tay lên, một đại ấn khắc rất nhiều phù văn xuất hiện trong tay, tản ra hơi thở thần bí khó lường!
Đây là chí bảo thứ ba trong sáu chí bảo Lục Đạo - Thiên Đạo Ấn!
Diệp Phàm gọi ra Thiên Đạo Ấn, đánh ra ngoài.
Ầm!!!
Phù văn lóe lên ánh sáng thần thánh, một thánh uy vô hình tản ra, tấn công hậu duệ Ma Thần Xi Vưu.
Dưới ánh sáng của Thiên Đạo Ấn, ma khí trên người hậu duệ Ma Thần Xi Vưu bị áp chế, yếu đi rất nhiều.
Thiên Đạo là chính đạo, bẩm sinh khắc chế ma đạo!
Ầm, Thiên Đạo Ấn đánh lên người hậu duệ Ma Thần Xi Vưu, ma khí bị áp chế, hắn ta bay ra ngoài, nện trên mặt đất hộc máu.
Thiên Đạo Ấn trở lại trong cơ thể Diệp Phàm, hắn lạnh nhạt nói: “Hậu duệ Ma Thần Xi Vưu cũng chỉ có vậy!”
“Ngươi…”
Hai tròng mắt thị huyết của hậu duệ Ma Thần Xi Vưu tràn ngập không cam lòng.
“Không ngờ ở thời đại mạt pháp linh khí điêu tàn này, trên tinh cầu này vẫn còn có thiên tài tu hành như vậy, thật ngoài ý muốn!”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng trống rỗng vang lên, dường như đã trải qua vô số năm tháng, xuyên qua lỗ tai của Diệp Phàm, làm linh hồn hắn run rẩy!
Hắn nhìn về phía trước!
Lúc này, một âm thanh lành lạnh xa xăm vang lên, Diệp Phàm đột nhiên nhìn về phía trước, ánh mắt bỗng khựng lại.
Chỉ thấy nơi hư không kia, một cô gái mặc đồ trắng đạp không đi đến, quanh người có ánh sáng thần thánh lượn lờ, tạo cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, như thể thần linh giáng thế!
Trong phút chốc, Diệp Phàm và đám người Long Ngạo đều nhìn vào cô gái này.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn cô gái, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi có thể gọi bản thần là Amaterasu!”
Cô gái này nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Amaterasu?”
“Cô là Amaterasu tổ tiên của Anh Quốc?”
Diệp Phàm nghe thấy tên này, ánh mắt khẽ khựng lại lộ ra sự kinh ngạc.
Trước đây khi ở Anh Quốc, hắn đã từng nghe nói người dân nơi đây coi Amaterasu như tổ tiên của họ, hơn nữa Amaterasu còn là một vị thần linh phù hộ toàn bộ Anh Quốc!
Lúc trước Diệp Phàm cho rằng Amaterasu chỉ là một nhân vật hư cấu, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương thực sự tồn tại và xuất hiện ngay trước mặt hắn!
“Nếu đã biết bản thần vậy mà ngươi còn dám động đến Anh Quốc ta, thậm chí còn bắt con dân của bản thần làm nô lệ cho các ngươi, lá gan ngươi cũng lớn lắm!”
Amaterasu nhìn Diệp Phàm lạnh băng nói.
“Tôi chưa làm Anh Quốc hoàn toàn diệt vong đã xem như rất khách khí rồi, còn cô, tự xưng là bản thần, cô thật sự cho rằng mình là thần à?”
Diệp Phàm nhìn Amaterasu khinh thường nói, thực lực đối phương đúng là rất mạnh, nhưng để thành tiên hay thành thần thì còn kém xa lắm!
Mà lời nói của Diệp Phàm trực tiếp làm cho sắc mặt Amaterasu trở nên lạnh băng, đáy mắt cô ta lạnh lẽo, cô ta tiến lên một bước tựa như dịch chuyển tức thời đến trước mặt Diệp Phàm, quanh người cô ta tản ra một uy áp khủng bố áp chế hắn, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi ngươi nói chuyện cũng phách lối lắm, nhưng ngươi dám châm biếm ta như vậy, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì?”
Diệp Phàm suy tư hỏi.
“Chết!!!”
Vẻ mặt Amaterasu lạnh băng, tản ra vô tận uy áp, hệt như một vị thần chân chính.
Ầm ầm ầm!!!
Giờ phút này, bầu trời rung chuyển, sấm sét cuồn cuộn, tưởng chừng như sắp có bão táp xảy ra!