Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm ầm!!!

Khi Sở Thiên Hùng thấy một chưởng từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt ông ta nhanh chóng thay đổi, lập tức thu móng vuốt, tập trung toàn lực để ngăn cản đòn tấn công, kết quả một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Không gian xung quanh Sở Thiên Hùng trực tiếp nổ tung, mặt đất dưới chân ông ta cũng lún xuống.

Một chưởng đột nhiên xuất hiện đã ép nửa người của Sở Thiên Hùng xuống lòng đất, toàn bộ mặt đất của Sở tộc đều không cách nào chịu nổi cỗ lực lượng này mà nổ tung!

Uy lực của chưởng đánh này kéo dài mấy phút đồng hồ!

Người của nhà họ Sở ngây ra như phỗng, thời gian như dừng lại!

Phụt!

Sở Thiên Hùng phun ra một ngụm máu, sự tĩnh lặng bị phá vỡ!

Sở Thiên Hùng nôn ra máu, tóc rối bù, nửa thân thể chôn dưới đất, trạng thái vô cùng nhếch nhác!

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên trong nhà họ Sở.

Người này mang khuôn mặt cương nghị, như đao gọt búa khắc, cả người toát ra một cỗ khí thế vô hình, ánh mắt lạnh tới thấu xương hiện rõ sát ý, giống như một vị Bồ Tát có thể khống chế tất cả chúng sinh!

Mà người này không ai khác chính là người cầm đầu dòng chính của nhà họ Sở, có thiên phú mạnh nhất trong năm chi – Sở Phù Đồ!

Sở Phù Đồ xuất hiện, biểu cảm trên gương mặt của người nhà họ Sở đều cứng lại, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn đối phương với vẻ mặt không thể tin nổi.

Trái tim như ngừng đập!

Sở Cửu Ca và Sở Hám Thiên thấy Sở Phù Đồ xuất hiện thì rất kích động.

“Anh trai, cuối cùng anh cũng về rồi!”

Sở Hám Thiên gọi Sở Phù Đồ.

“Sao lại lăn lộn thành thế này vậy?”

Sở Phù Đồ đi tới cạnh Sở Hám Thiên, ra tay giải sức mạnh bị phong ấn.

“Anh trai, em biết ngay là mình không chết được, anh nhất định sẽ trở về mà!”

Sở Hám Thiên lập tức đứng dậy, hưng phấn nhìn Sở Phật Đồ.

“Anh còn chưa nhìn cháu ngoại ra đời, sao mà chết được?”

Sở Phù Đồ hừ nói, ánh mắt ông nhìn về phía Sở Cửu Ca, giải trừ phong ấn, ông đỡ cô dậy: “Cửu ca, vất vả cho con rồi!”

“Cha!”

Sở Cửu Ca nhìn thấy Sở Phù Đồ thì ôm chầm lấy ông.

Hai cha con này cách mười năm, lần nữa ôm lấy nhau!

Sở Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.

Sau đó, Sở Cửu Ca buông Sở Phù Đồ ra, bước nhanh tới bên cạnh Diệp Phàm quan tâm nói: “Anh sao vậy?”

“Không sao!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Cậu là con trai của Thiên Long?”

Lúc này, Sở Phù Đồ nhìn Diệp Phàm nói.

“Đúng vậy, tiền bối!”

Diệp Phàm đáp.

“Mới đó mà đã nhiều năm như vậy, không ngờ cậu cũng lớn thế này, không tệ, có mấy phần khí chất giống với cha cậu, nhưng thực lực này của cậu vẫn còn kém một chút!”

Sở Phù Đồ nhìn Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Tiền bối nói đúng!” Diệp Phàm gật đầu.

“Cậu là con rể mà tôi thừa nhận, gọi tiền bối cái gì, gọi thẳng là chú đi, đương nhiên nếu cậu không ngại thì cũng có thể gọi là cha vợ!”

Sở Phù Đồ mỉm cười, mà biểu cảm Diệp Phàm có chút xấu hổ.

“Sở Phù Đồ!!!”

Lúc này, một giọng nói đầy oán hận vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK