Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không thể từ chối à?”

Tô Nhược Tuyết hừ lạnh nói.

“Ở vương quốc Anh còn chưa có ai dám từ chối bổn thiếu!”

“Cô là người đầu tiên dám từ chối bổn thiếu, có cá tính, như vậy bổn thiếu càng thích!”

Bảo Đức nhìn Tô Nhược Tuyết cười nói: “Người đâu, dẫn vị tiểu thư xinh đẹp này đi!”

Lúc này, hai bóng người mặc đồ đen đứng trước mặt Tô Nhược Tuyết, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Bảo Đức, bọn họ là hộ vệ của Nhà họ Tô, đồng thời cũng là hai cao thủ Huyền Cảnh.

“Ai dám động vào tiểu thư, giết!”

Hai hộ vệ quát lên.

“Các người đang uy hiếp tôi?”

Sắc mặt Bảo Đức lạnh lẽo.

Ngay lập tức, nhóm hộ vệ phía sau Bảo Đức rút súng ống ra, họng súng nhắm vào hai hộ vệ.

Trong chớp mắt, hàng chục khẩu súng đã nhắm vào hai tên hộ vệ của nhà họ Tô.

Lúc này, sắc mặt hai tên hộ vệ ngưng trọng, mặc dù họ có thực lực Huyền Cảnh nhưng họ hoàn toàn không thể ngăn cản được mấy chục khẩu súng, huống chi còn phải bảo vệ Tô Nhược Tuyết!

“Thiếu gia Bảo Đức bớt giận!”

“Chúng tôi…”

Lúc này, Hồ Cầm vội vàng đi lên khuyên Bảo Đức, nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết lời đã bị hắn ta tát ngã xuống đất.

“Chị Cầm!”

Tô Nhược Tuyết thấy Hồ Cầm bị đánh thì sắc mặt thay đổi, vội vàng đi qua.

“Mang người phụ nữ này đi, ai dám ngăn cản thì giết không tha!”

Bảo Đức hét lên.

“Tiểu thư chúng tôi là Đại tiểu thư nhà họ Tô ở Đế Đô Long Quốc, các người muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Tô sao?”

Hai tên hộ vệ của nhà họ Tô hét lên với Bảo Đức.

“Nhà họ Tô? Là cái há gì?”

“Nơi này là vương quốc Anh không phải Long Quốc của các người, Bảo Đức tôi chính là đại thiếu của vương quốc Anh, phụ nữ Long Quốc được tôi coi trọng thì đó vinh hạnh của các người, các người còn dám không đồng ý?”

Bảo Đức cao ngạo khinh thường nói.

Nghe được những lời cực kỳ nhục nhã này, Tô Nhược Tuyết trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, cô đang định nói gì đó thì bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Một đế quốc đang suy tàn mà dám kiêu ngạo như vậy. Ai cho mày can đảm đó?"

Theo giọng nói này truyền đến, nhóm người đang chặn ở cửa của Bảo Đức bị một sức mạnh vô hình thổi bay, rơi xuống đất tan tác.

Diệp Phàm hai tay đút túi quần đi vào.

Tô Nhược Tuyết thấy Diệp Phàm xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ kích động.

“Mày là ai?”

Bảo Đức nhìn Diệp Phàm cau mày.

Diệp Phàm tát hắn ta ngã xuống đất.

Đám hộ vệ của Bảo Đức đang muốn ra tay chống lại Diệp Phàm, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Diệp Phàm phóng ra uy áp áp chế, toàn bộ quỳ rạp xuống đất hộc máu!

“Mày…”

Bảo Đức nằm trên mặt đất phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Kết quả, Diệp Phàm lại đạp lên ngực hắn ta, khiến hắn ta hộc máu lần nữa.

“Mày tưởng đây là vương quốc Anh mà bọn mày xưng bá thế giới 100 năm trước à?”

“Hiện giờ vương quốc Anh là thứ chó má gì, là ai cho mày can đảm coi thường Long Quốc, sỉ nhục phụ nữ Long Quốc vậy?”

Diệp Phàm nhìn Bảo Đức gằn từng chữ, thanh âm như sấm, khiến cho tên đại thiếu quyền quý của vương quốc Anh này không ngừng hộc máu.

“Mày... tao muốn giết mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK