Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Long Tỷ trong cơ thể Diệp Phạm cũng tỏa ra ánh sáng vàng, khiến uy áp hắn phải chịu đựng không ngừng giảm xuống.

Hắn dùng hết sức, dựa vào sức mạnh ý chí ngoan cường của mình, mượn sức mạnh thần bí và Long Tỷ từng bước di chuyển về phía Xích Dương Thảo.

Cuối cùng, Diệp Phàm xuyên qua mười hai bức tượng, đi tới trước mặt bức tượng đứng trước kia.

Tại đây, uy áp biến mất, Diệp Phàm trực tiếp ngã xuống đất, thở hổn hển.

Mặc dù khoảng thời gian vừa rồi chỉ mới sáu bảy tiếng trôi qua, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác như sống một ngày bằng một năm, hệt như mình đã trải qua thời gian rất dài vậy!

Lúc này toàn thân Diệp Phàm suy yếu, không còn chút sức lực nào.

Sau khi nằm ở đó một tiếng, cuối cùng hắn cũng lấy lại được chút sức rồi đứng lên lần nữa, cẩn thận lấy Xích Dương Thảo.

Khi Diệp Phàm lấy Xích Dương Thảo xong, đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện trước bức tượng có mười hai cái bình.

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên sự tò mò, hắn mở một cái bình ra, một cỗ uy thế kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trong đó, khiến Diệp Phàm run rẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống!

Diệp Phàm chấn động, hắn nhìn kỹ thì thấy trong bình chỉ có một giọt máu.

Một giọt máu lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, thật sự đáng sợ!

Lúc này, ánh mắt Diệp Phạm lấp lóe, trực giác nói cho hắn biết, giọt máu này có trợ giúp rất lớn đối với thực lực của hắn.

Suy nghĩ mấy giây, Diệp Phàm không cách nào khống chế được nội tâm xao động, hắn trực tiếp uống giọt máu này.

Oanh!!!

Khi giọt máu này tiến vào cơ thể, trong cơ thể Diệp Phàm trực tiếp nổ tung.

Sức mạnh khổng lồ từ giọt máu này bộc phát ra, tràn ngập toàn thân Diệp Phàm, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, như thể cơ thể sắp nổ tung!

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, hắn xếp bằng trên mặt đất, thi triển công pháp, tận lực luyện hóa sức mạnh ẩn chứa trong giọt máu này!

Khi Diệp Phàm luyện hóa giọt máu này, một tiếng gầm truyền ra từ mười hai bức tượng.

Bên ngoài, khi hai vị bảo vệ miếu nghe được tiếng gầm, sắc mặt biến đổi, khiếp sợ nói: “Hắn vậy mà đã vượt qua khảo nghiệm của mười hai vị tổ vu, còn uống máu của tổ vu?”

“Chẳng lẽ hắn chính là vị truyền nhân trong lời tiên đoán kia?”

Sắc mặt của hai vị bảo vệ miếu không ngừng thay đổi, trong lòng liên tục chấn động.

Quận Thiên Thục, Thục Châu.

Cùng lúc Diệp Phàm bước vào miếu Vu Thần, Vu Thiên Hành dẫn người Vô Môn rút lui về đây.

“Môn chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha cho Miêu tộc như vậy sao?”

Một trưởng lão Vu Môn không cam tâm nói với Vu Thiên Hành.

“Thực lực của thằng nhãi đó rất mạnh, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!”

Vu Thiên Hành lạnh nhạt nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Vu Thiên Hành reo lên, ông ta vừa nhấc máy ánh mắt liền lóe lên.

“Được!”

Vu Thiên Hành trả lời rồi cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Đúng là trời cũng giúp ta!”

“Môn chủ, có chuyện gì vậy?”

Trưởng lão Vu Môn tò mò hỏi.

“Ta vừa nhận được tin, đại quân Lang Quốc đã xâm chiếm Long Quốc, khống chế hơn phân nửa phía Tây Nam của Long Quốc, Man Quốc và một số nước khác cũng tập hợp quân đội và đang tiến về Long Quốc, chuẩn bị chia cắt nó. Man Quốc hi vọng Vu Môn chúng ta có thể hợp tác với bọn họ để đối phó Long Quốc!”

Vu Thiên Hành nói.

“Vậy Long Quốc không phải là sắp xong rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK