Chương 239: Xây dựng hang ổ
Sở Vân Thăng lại thử vũ lực một chút, sức mạnh cảnh giới Hai Nguyên Thiên vẫn còn, làm hắn cũng yên tâm không ít. Đây mới là tiền vốn quan trọng nhất để sống yên ổn, dung mạo chẳng qua chỉ là cái xác ngoài, hắn tự an ủi mình như vậy.
Già thì già đi, hắn cũng nhận mệnh, ở thời đại này, có thể giữ được tính mạng đã là chuyện vô cùng khó khăn, so với những kẻ chết bờ chết bụi vô cùng thê thảm kia, hắn còn có gì không thỏa mãn?
Ít nhất mình bây giờ vẫn có thể ăn có thể ngủ!
Liều mạng nửa ngày, dưới hai tầng đả kích cả thể lực và tinh thần, Sở Vân Thăng trốn trong giáp xác Kim Giáp Trùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khu chất nhầy giờ đất rét buốt, khiến hắn lơ đãng nhớ tới sự ấm áp trong xe RV, cùng với những thân thể mềm mại trong lúc vô ý đụng chạm kia, một hạt giống bị đè nén trong cơ thể thần không biết quỷ không hay khẽ nảy lên...
Ngày thứ hai, đón lấy ánh sáng xuất hiện trên bầu trời, Sở Vân Thăng không cam lòng tìm tấm gương về, bất đắc dĩ một lần nữa xác nhận tối hôm qua mình quả thật không phải hoa mắt!
Bộ dạng thế này, không biết gia đình cô còn có thể nhận ra mình không? Sở Vân Thăng vừa mơ mơ màng màng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, vừa khống chế Kim Giáp Trùng chui lại về phía Cự Phần.
Trong khoang thân thể của Cự Phần, những đường ống vận chuyển chất nhầy tự động rút ra bao vây Sở Vân Thăng lúc trước đều đã một lần nữa kết dính hoàn chỉnh, ngay cả bức vách chỗ Sở Vân Thăng phá vỡ cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, có thể thấy năng lực khôi phục của Cự Phần mạnh mẽ dường nào.
Thuận theo những đường ống rắc rối phức tạp, Sở Vân Thăng trốn trong khe hở giáp xác Kim Giáp Trùng, dọc đường cẩn thận gấp đôi tiến gần về phía đỉnh khoang thân thể Cự Phần, hắn hiện tại chỉ có hai con Thanh Giáp Trùng II, nếu lại bị Cự Phần công kích thì phiền phức lớn rồi!
Nhưng hắn cũng không có thời gian đi kiếm thêm vài con Thanh Giáp Trùng phong ấn nữa, độ khó để bắt được cái lũ biết bay này thậm chí còn khó khăn hơn cả bắt Kim Giáp Trùng, bây giờ chỉ còn cách thời điểm tiến vào thần vực chưa đến ba ngày, Sở Vân Thăng phải tranh thủ trước khi tiến vào thần vực, cải tạo Cự Phần trở thành hang ổ họ Sở độc nhất vô nhị.
May mà có loại nguyên phù có thể che giấu hơi thở như Lục Giáp phù, bằng không bất kể bản thân trốn ở chỗ nào, những con côn trùng này luôn có một biện pháp đặc biệt nào đấy tìm ra bản thân.
Phi nhân loại có thể làm được điểm ấy hay không thì Sở Vân Thăng không biết, nhưng đủ loại võ sĩ Bóng Tối ở Kim Lăng cùng với Thiên Hành Giả mà sau này hắn gặp, cũng không có ai có được cái bản lĩnh đó.
Kim Giáp Trùng bò thẳng một đường không gặp phải nguy hiểm gì, đến nằm sấp mình trên một đường ống to lớn, phía trên đầu chính là vị trí lúc trước treo quả cầu thịt nhầy, những đường ống trong suốt truyền tin tức cùng với chất dinh dưỡng năng lượng lúc trước vẫn còn ở chỗ đó, đang tụ tập ngưng kết hết sức lạ kỳ.
Dựa theo suy đoán của Sở Vân Thăng trước đó, khi khu chất nhầy độc lập không có Mân tồn tại, căn cứ quy tắc nào đó của bọn chúng, nhất định sẽ tái tạo ra một Mân mới.
Sở Vân Thăng tất nhiên sẽ không cho chúng nó cơ hội tái tạo một thứ nguy hiểm chết người như vậy, đầu tiên cầm lấy một tấm nguyên phù tấn công trong tay, sau đó lặng lẽ phóng ra quả cầu chất nhầy đã bị mình điều khiển hoàn toàn, trốn ở trên lưng Kim Giáp Trùng.
Vị trí này vẫn còn cách những đường ống kia một khoảng không gian, khi phong ấn quả cầu thịt nhầy, Sở Vân Thăng từng thấy nó biến thành hình dạng quả dưa thật dài, vì vậy thử khống chế quả cầu chất nhầy biến hóa hình dạng.
Mân non hình cầu tròn bắt đầu chậm rãi nhô lên, kéo dài, dần dần biến thành hình trụ thật dài, càng lúc càng cao, càng kéo càng dài.
Khi tới gần vị trí lúc trước, Cự Phần tựa như cảm ứng được sự tồn tại của nó, hoặc là nó cảm ứng được Cự Phần, nói chung, những đường ống chất nhầy trong suốt vốn ngưng tụ chung một chỗ kia lập tức tách rời, hưng phấn tiếp xúc với quả cầu chất nhầy đã trở lại.
Ba! Ba! Ba!....
Liên tiếng vài tiếng hút thanh thúy, từng cái từng cái đường ống một lần nữa gắn vào quả cầu thịt.
Cùng lúc đó, Sở Vân Thăng đang trốn trong giáp xác Kim Giáp Trùng chợt cảm giác não bộ ầm vang, toàn bộ từ trên xuống dưới Cự Phần, cả trong lẫn ngoài, bất kể chuyện to chuyện nhỏ đều thông qua lệnh phong ấn, hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, không phải là ánh mắt hắn có thể nhìn thấy những thứ này, mà cũng chẳng phải là thứ gì đó xuất hiện trong đầu như truyền thuyết hay nói, mà là một thứ cảm giác vượt quá năm loại giác quan. Dựa theo lý luận trong sách cổ, đại khái là khái niệm một chiều không gian khác ngoài dài, rộng, cao và thời gian, Sở Vân Thăng lúc tu luyện thường xuyên dùng đến, nhưng rất ít khi rõ ràng được như thế này.
Khái quát ngắn gọn, chính là thông qua Mân non, Cự Phần trở thành một bộ phận mà Sở Vân Thăng có thể khống chế.
Sự phân phối chất nhầy năng lượng đủ màu bên trong Cự Phần đều chỉ tùy vào một ý niệm trong đầu Sở Vân Thăng. Hắn vốn không có kinh nghiệm gì, nhất thời làm cho công tác trật tự ngay ngắn trong Cự Phần rơi vào một mảnh hỗn loạn!
Chất nhầy này lại đi truyền vào túi trứng chất nhầy kia, trực tiếp khiến cho một phần nhỏ túi chất nhầy nổ tung chết đi, đủ loại đường ống phân bố lộn xộn giãy dụa trong không trung...
Sở Vân Thăng vội vàng chấm dứt mấy chỉ huy mù quáng của mình, chỉ để lại lệnh phong ấn khiến chúng công tác như cũ, bắt đầu chậm rãi cảm giác trật tự và quy tắc công tác của bọn chúng.
Có điều, có một điểm khiến Sở Vân Thăng rất thất vọng. Có thể là bởi nguyên nhân Mân phong ấn quá mức non nớt, nó chỉ có thể khống chế tòa Cự Phần chỗ nó ở, còn hai tòa khác ở bên ngoài thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi khống chế của nó.
Cho nên kế hoạch định dùng một tòa Cự Phần toàn lực nuôi nấng Mân, một tòa Cự Phần toàn lực cung cấp cho hắn chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, còn tòa Cự Phần cuối cùng thì toàn lực chế tạo Thanh Giáp Trùng của Sở Vân Thăng trực tiếp tuyên bố phá sản.
Tài nguyên có hạn, Sở Vân Thăng không thể không cân nhắc tỉ mỉ kế hoạch phân phối chất nhầy năng lượng, đạt đến sách lược tối ưu cho hắn tại thời điểm này.
Nhưng trước khi đó, Sở Vân Thăng phải lấy thân phận người đứng xem, quan sát từng chi tiết công tác của Cự Phần: chất nhầy năng lượng của nó bắt nguồn từ chỗ nào? Mỗi ngày có thể thu hoạch được bao nhiêu chất nhầy năng lượng? Những chất nhầy năng lượng này có thể chế tạo ra bao nhiêu côn trùng?... Tính toán tỉ lệ hoán đổi vân vân...
Cũng may trước đây Sở Vân Thăng cũng tính là một gã kỹ sư, chuyện nổ súng bắn tên, giết người phóng hỏa thì hắn không rành, nhưng trong lĩnh vực này, hắn quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa.
Điều này ít nhiều khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy có chút vui mừng, kỹ năng công tác trước kia của bản thân trong thời đại Bóng Tối này cũng không đến nỗi vô dụng toàn tập. Đối với hắn giờ phút này, nó còn hữu dụng hơn nhiều mấy chuyện kéo cung bắn tên kia.
Thông qua những đường ống tin tức chằng chịt, Cự Phần đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Mân, Sở Vân Thăng cũng không cần phải tiếp tục trốn trong khe hở giáp xác Kim Giáp Trùng, rốt cuộc có thể ngang nhiên xuất hiện ở trong khoang cơ thể Cự Phần.
Côn trùng bên ngoài không thấy được hắn, côn trùng bên trong thì vẫn còn nằm trong trứng, Cự Phần lại trở thành nanh vuốt của hắn, nơi này đã biến thành hang ổ an toàn không chút sơ hở của Sở Vân Thăng hắn!
Bất kể là Băng sứ gì đó, hay là Hỏa sứ gì đó, hay cả toàn bộ Thiên Hành Giả trong hai thành Băng Hỏa, có nghĩ nát óc thì nhất định cũng không nghĩ ra mình đây sẽ ẩn thân bên trong Cự Phần.
Đương nhiên đừng nói là bọn họ, cho dù chính bản thân Sở Vân Thăng, trước khi phát hiện ra Mân non, cũng chỉ ôm dự định ẩn thân ở trong khe hở giáp xác Kim Giáp Trùng mà thôi.
Chỉ là nơi này đâu đâu cũng là thứ chất nhầy gớm ghiếc, chảy cuồn cuộn không ngừng, bất luận là mùi vị hay là tính ăn mòn cũng đều không phải là chỗ dừng chân thích hợp.
Nhưng ít nhất nó còn khá hơn khe hở trong giáp xác Kim Giáp Trùng, Sở Vân Thăng cũng không quan tâm mấy thứ này, hắn chỉ cần biết là an toàn hay không mà thôi!
Vài đường ống mềm có vẻ hơi sạch sẽ đôi chút, bị Sở Vân Thăng tập trung đến giữa không trung, đan lại tạo thành một mặt bằng kín không kẽ hở.
Lại lấy giáp xác Xích Giáp Trùng ra, trải một lớp trên đó, làm thành lớp ngăn cách chống ăn mòn, cuối cùng lại dùng chăn đệm lót một lớp thật dày, tạm thời miễn cưỡng tạo thành một chỗ ở có thể sử dụng được.
Sở Vân Thăng trong lòng chợt động, không lập tức tu luyện hay quan sát nhất cử nhất động của Cự Phần, mà là gọi con Kim Giáp Trùng trung thành của mình tới, lần nữa chui vào trong giáp xác của nó, bò ra khỏi tòa Cự Phần này.
Hắn muốn đến hai tòa Cự Phần khác xem thử, theo đạo lý mà nói, hẳn chỉ có một Mân duy nhất, nhưng hắn còn chưa quá yên tâm, trước giờ hắn vẫn luôn là kẻ cực kỳ cẩn thận chặt chẽ.
Khoảng cách giữa các Cự Phần khá xa, đến được phần gốc tòa Cự Phần thứ hai, Sở Vân Thăng mới phát hiện nó nhỏ hơn một chút so với tòa Cự Phần của hắn.
Không biết là nguyên nhân gì, Sở Vân Thăng cũng chẳng thèm quan tâm nhiều chuyện như vậy, lập tức chui vào bên trong, thuận theo đường ống bò lên phía trên, nếu như có, tóm lại sẽ nằm ở phía trên.
Đến khi lên đến đỉnh, nhìn khoảng không trống rỗng, Sở Vân Thăng mới yên tâm một chút, tìm tòi trái phải một phen, lặng lẽ thối lui, bò đến tòa Cự Phần thứ ba....
Chờ đến khi xác định đúng là không tồn tại Mân non thứ hai, Sở Vân Thăng mới hoàn toàn yên tâm bò về hang ổ của mình. Hiện tại chỉ còn ba ngày trước khi tiến vào thần vực, lúc trước tiến độ tu luyện của Sở Vân Thăng bởi vì ống năng lượng lỏng xanh lam mà trễ nãi một thời gian, bây giờ đã có chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng hỗ trợ, hắn phải tranh thủ từng phút từng giây bù đắp lại.
Trong lúc nhất thời, Sở Vân Thăng phát hiện tinh lực của mình lại bắt đầu không đủ, một mặt phải tu luyện, một mặt lại phải quan sát hoạt động của Cự Phần, không có cách nào phân thân đi làm cho hết.
Ba ngày thoáng cái đã qua, Sở Vân Thăng chân không rời Cự Phần, nhịn xuống dục vọng đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba, bỏ ra một ngày một đêm quan sát phương thức vận hành của Cự Phần.
Hiện tại, Cự Phần sẽ tạo nên biến đổi nghiên trời lệch đất cho tiến độ tu luyện của hắn. Mài dao không hao công đốn củi, chỉ cần hắn phối hợp vận hành Cự Phần đâu vào đấy, với lượng chất nhầy kích thích cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho hắn, ba ngày này chớp mắt là bù lại được.
Mà trước mắt, hắn ở tại một chỗ thần không biết quỷ không hay thế này, chỉ cần không bước chân ra khỏi Cự Phần, tỷ lệ phát sinh xung đột với phi nhân loại gần như bằng không!
Sau khi hiểu sơ qua trật tự vận chuyển các loại chất nhầy bên trong Cự Phần, Sở Vân Thăng trước khi tiến vào thần vực, đã cho đình chỉ công việc chế tạo trứng mới của Cự Phần, những túi dịch nhầy hình trứng vốn có cũng bị cắt đứt cung cấp năng lượng. Trước khi hắn rời khỏi thần vực, bên trong Cự Phần không thể xuất hiện côn trùng không thuộc về hắn!
Tất cả năng lượng của Cự Phần đều bị Sở Vân Thăng gom góp lại, tập trung toàn lực sản xuất chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng và nuôi nấng Mân non.
Mấy chục phút sau, Sở Vân Thăng đã điều chỉnh xong trật tự bên trong Cự Phần, lại một lần nữa không chút dấu hiện báo trước tiến vào thần vực thượng cổ.
Dưới chân hắn vẫn là mặt đài chứa chín hình vẽ lúc trước, màn sáng lam đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, mũi tên chỉ về ô vuông màu xám tiếp theo tự động sáng lên.
Đò đá từ không trung u ám từ từ bay tới, vững vàng dừng lại sát một bên khác của đài lơ lửng.
Sở Vân Thăng không lập tức bước lên, mà lại là mừng rỡ phát hiện, bên trong không gian thần vực này, bản thân vậy mà đã khôi phục lại diện mạo vốn có, tóc vẫn đen, da vẫn co dãn, tiểu đệ đệ....
Tuy rằng từ lần trước hắn đã biết nơi này là thế giới tinh thần do ô lưới tạo thành, nhưng ít nhất nó đã nói rõ, trên phương diện nào đó, căn nguyên sinh mạng của mình vẫn chưa gặp phải phá hư nghiêm trọng, dường như vẫn còn hy vọng có thể khôi phục lại được.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK