Chương 88: Nổ bom nguyên tử.
Phong Thú phù của Sở Vân Thăng cũng có thể giam cầm đủ thứ cầm thú quái vật, chỉ khác là, sinh vật bên trong là một thể xác không có linh hồn, hoàn toàn bị lệnh phong ấn của hắn khống chế, không biết sợ hãi, không biết sống chết, mà cũng không có chút tình cảm nào. Có thể nói, nó không còn là một vật sống nữa, chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Hổ con là có linh hồn, tuy rằng đó chỉ là linh hồn của động vật, thế nhưng là vật sống, có vui, có buồn, có tức giận, cũng có sợ hãi và can đảm, giống như mẹ của nó, đối với viên nuôi thú đã chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn có tình cảm sâu đậm, thậm chí cuối cùng còn bảo vệ chủ mà bỏ mình.
Ít nhất, hổ con ngoại trừ tiêu hao khá nhiều thịt trùng của Sở Vân Thăng, cũng không cần đến nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng bồi dưỡng, năng lực thức tỉnh của nó đều sẽ tự lớn mạnh mỗi ngày.
Sở Vân Thăng trên đường đã nhặt được khá nhiều xác chết côn trùng chết chung với con người, rèn luyện lại chiến giáp, trước đây khi hắn còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, chỉ có thể chế tạo Chiến Giáp phù cấp hai.
Căn cứ vào những gì mà hắn nghiên cứu được từ sách cổ gần đây, chiến giáp mà Chiến Giáp phù cấp hai rèn luyện ra đại khái có thể chia làm ba giai đoạn:
Giai đoạn thứ nhất, đó là khi Sở Vân Thăng còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, lúc đó là lần đầu tiên rèn luyện được chiến giáp, chiến giáp mà giai đoạn này rèn luyện ra, sách cổ gọi là chiến giáp loại một, đẳng cấp, sức phòng ngự, sức lực tăng thêm đều là thấp nhất!
Mà khi Sở Vân Thăng đột phá đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, trong cơ thể hình thành nguyên khí bản thể, chiến giáp rèn luyện ra được gọi là giai đoạn thứ hai, nếu như chiến giáp hoàn toàn thành hình, đó là chiến giáp loại hai. Lúc đó khi ở thành phố sương mù, hắn tinh luyện lại chiến giáp, khiến cho chiến giáp trở nên càng thêm mỏng nhẹ cứng cáp, chính là cái giai đoạn này, chẳng qua khi đó thời gian gấp gáp, thu gom không đủ nguyên liệu giáp xác của Xích Giáp Trùng, không thể khiến chiến giáp loại hai hoàn toàn thành hình được, bằng không nó cũng sẽ không bị phá hỏng dễ dàng như vậy.
Mà giai đoạn cuối cùng, chỉ có khi nào hắn đạt đến đỉnh điểm của cảnh giới Hai Nguyên Thiên, dùng thực lực thân thể gần như đã cải tạo hoàn toàn thành Dung Nguyên Thể mới có thể rèn luyện ra được chiến giáp loại ba, đây là chiến giáp mạnh nhất mà hắn có thể rèn luyện ra ở cảnh giới Hai Nguyên Thiên.
Đương nhiêu, nếu là nguyên liệu khác nhau thì chiến giáp ở cùng một cấp bậc cũng sẽ có uy lực không giống nhau, mà nguyên vật liệu bây giờ Sở Vân Thăng có thể thu gom được cũng chỉ có giáp xác Xích Giáp Trùng, hoặc là giáp xác của Thanh Giáp Trùng cao cấp hơn một chút mà thôi.
Bởi vậy, Sở Vân Thăng thường cảm thấy, bộ chiến giáp này của mình có lẽ nên gọi là "trùng giáp" thì chính xác hơn!"
Sở Vân Thăng dùng một số giáp xác côn trùng nhặt được, rèn luyện ra một bộ chiến giáp loại một, buộc cái hộp đựng hổ con vào trong ngực, tiếp tục tiến về hướng Kim Lăng.
Đi thật lâu, từ trên những biển hiệu quảng cáo rách nát ở những bức tường xung quanh, Sở Vân Thăng miễn cưỡng có thể đoán được dường như sắp đến được Tích Thành.
Mà số lần xuất hiện của côn trùng ngày càng nhiều, số lượng cũng ngày càng nhiều, hắn có vài lần muốn vòng qua, đều bị đẩy ngược trở về.
Vòng vo một hồi, Sở Vân Thăng sợ sẽ gặp phải con quái vật chân dài mà hắn từng gặp qua lúc trước, lại bởi vì phía nam có Thái Hồ ngăn cách, chỉ có thể đổi sang đi vòng theo hướng bắc tiến lên, chuẩn bị vòng một vòng lớn, dọc theo Trường Giang chạy tới Kim Lăng.
Một lần trì hoãn này mất những mấy ngày, hổ con lớn nhanh như thổi, chiếc hộp nho nhỏ đã không chứa được nó nữa.
Sở Vân Thăng một khi đã khôi phục lại, tốc độ vô cùng nhanh, hổ con tất nhiên là không theo kịp. Sở Vân Thăng chỉ đành dùng khuỷu tay trái ôm lấy nó, tay phải cầm kiếm, khi trên bầu trời có ánh sáng yếu ớt thì hắn lên đường, còn khi hoàn toàn đen kịt thì tìm kiếm một chỗ bí mật trốn.
Côn trùng bất kể là có ánh sáng hay không có ánh sáng, bóng tối hay là sáng sủa, lúc nào chúng cũng tản mát khắp nơi tìm kiếm thức ăn, không biết sợ hãi là gì.
Cũng may hổ con rất thông minh, sau vài lần gặp phải lũ Xích Giáp Trùng tàn bạo, buổi tối không bao giờ dám phát ra âm thanh nữa.
Tập tính của loài hổ là ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động, mặc dù hổ con mất mẹ từ lúc còn chưa mở mắt, nhưng dưới quán tính của tập quán sinh thái cả vạn năm, cũng vẫn giữ nguyên tập tính đó.
Cho nên ở nơi trốn bí mật, mỗi khi Sở Vân Thăng ngủ, hổ con liền cố gắng đảm nhiệm vai trò canh gác, nó có thính giác rất tốt, lại còn có cả năng lực hệ phong, khiến cho nó thường có thể phát hiện ra côn trùng từ rất xa.
Mỗi khi phát hiện tình huống khác thường, hổ con liền không ngừng liếm má Sở Vân Thăng, gọi tỉnh hắn. Sở Vân Thăng sẽ ôm sát nó vào ngực, nắm chặt kiếm Thiên Ích, nghe tiếng rít của côn trùng ở gần đó, thậm chí là tiếng côn trùng đạp qua tấm ngăn trên đỉnh đầu, sẵn sàng chém giết hoặc chạy trốn bất cứ lúc nào!
Một người một hổ, ở trong bóng tối, dựa sát cùng một chỗ, hầu như mỗi một đêm đều là qua đi trong bầu không khí căng thẳng này.
Sở Vân Thăng đã mất máy nhìn đêm, phải tận lực tránh việc phát sinh xung đột với mấy con côn trùng lạc đàn vào khoảng thời gian tối đen như mực.
Lũ côn trùng này đều có cách liên lạc với nhau. Vào lúc mà bản thân không nhìn thấy gì, không thể phân biệt được phương hướng, một khi chém giết, côn trùng phát ra tín hiệu, hắn liền có thể bị một lượng lớn côn trùng bao vây mà không phát hiện ra, thậm chí bản thân còn có thể chạy vào trong hang ổ của côn trùng nữa.
Cho nên hắn và hổ con, vào ban đêm khi không có một chút ánh sáng nào, thà vùi vào những chỗ lạnh như băng cũng chưa bao giờ ra ngoài hoạt động.
Cũng may là có Lục Giáp phù bảo vệ, mùi của mình và hổ con đều bị ngăn cách, chỉ cần không phát ra âm thanh, côn trùng rất ít khả năng phát hiện ra hai bọn hắn.
Khi trên bầu trời xuất hiện ánh sáng lờ mờ, Sở Vân Thăng mang theo hổ con thèm ngủ liều mạng chạy lên phía bắc, buổi tối khi Sở Vân Thăng ngủ say, hổ con sẽ luôn luôn nằm trong lòng hắn vểnh tai, cảnh giác thám thính gió thổi cỏ lay ở thế giới tối đen bên ngoài.
Có sự hổ con canh gác, từ sau khi Dư Tiểu Hải bị Thanh Giáp Trùng bắt đi, hắn còn chưa bao giờ có giấc ngủ an tâm như vậy.
Vài ngày sau, vì phải tránh né những đàn côn trùng lớn, Sở Vân Thăng sau khi lãng phí rất nhiều thời gian, rối cuộc sắp vòng qua được Tích Thành, côn trùng vẫn chưa thấy giảm bớt, trực giác nói cho Sở Vân Thăng, ở phía tây nhất định có đàn côn trùng vô cùng kinh khủng.
Vào một đêm gió nhẹ, bầu trời không một tia sáng, Sở Vân Thăng đang mang theo hổ con chuẩn bị trốn vào trong một nhà dân, thì ở đường chân trời phía tây xa xa, hắn đã được thấy đám mây hình nấm lần đầu tiên trong đời!
Ánh sáng chói mắt lóe lên, toàn bộ thế giới đều như sáng lên một cái, tiếp đó ánh sáng chói mắt tán đi, thay vào đó là ngọn lửa cuồn cuộn từ đường chân trời cuốn lên thành hình bán cầu, mây khói và cột lửa phóng thẳng lên trời, hình thành một cây nấm như ma như quỷ!
"Bom nguyên tử!!!" Sở Vân Thăng mất khả năng suy nghĩ..
Một làn sóng xung kích khổng lồ, đủ để phá hủy tất cả mọi thứ, lấy cây nấm làm trung tâm, kèm theo sự chấn động của mặt đất, chỉ trong vòng vài giây, đã như dời núi lấp biển, đập nát bất cứ thứ gì vật gì có cam đảm ngăn cản trước mặt nó!
Bụi mù cuồn cuộn, xen lẫn với một lượng lớn bùn đất đá sỏi, ầm ầm cuốn qua!
Chỉ chốc lát sau, dư uy của sóng xung kích đã kéo từ đường chân trời đến sát vị trí chỗ Sở Vân Thăng.
Trong nháy mắt, Sở Vân Thăng đã phản ứng lại, ôm lấy hổ con, bạt cẳng chạy như điên!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK