Chương 224: Kẹo sữa.
Sau khi có bọn nam sinh lên xe, công tác gác đêm liền có nhân tuyển mới. Edgar là "VIP", tất nhiên có thể miễn cái công việc khổ sai này.
Ngày thứ hai, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời mới xuất hiện, bên ngoài truyền đến tiếng lên xe lục đục, Sở Vân Thăng đẩy cô gái đang dựa lên người mình ngủ ra, hơi vận động mấy khớp xương, xuống giường mở cửa xe.
Edgar đã tỉnh từ trước, đang đứng ở bên cạnh xe RV cùng Tưởng Thiên Thấm chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó trong bản đồ.
Thấy Sở Vân Thăng đi ra, Tưởng Thiên Thấm lễ phép gật đầu với hắn.
"Thành phố cách Từ Gia Doanh gần nhất là Đồng Thành, là một thành phố nhỏ, có lẽ đã sớm bị vứt bỏ, hơn nữa bên đó còn có một lượng lớn thực vật bào tử ngăn trở, có muốn đến đó cũng không đi qua được. Tốt nhất là đi dọc theo đường G205, tranh thủ trong vòng hai ngày đi đến thành phố Hoàng Sơn, sau đó tìm kiếm vật tư tiếp tế tại chỗ. Tiếp đó một mạch đi về phía tây, đến thành phố Dự Chương (Nam Xương), nơi đó là tỉnh lỵ của tỉnh Giang Tây, nói không chừng sẽ có bộ đội đóng giữ." Tưởng Thiên Thấm chỉ vào bản đồ, ngón tay trắng nõn tạo thành sự tương phản nhức mắt với màu da đen như than của Edgar.
"Ta không rõ địa lý Trung Quốc cho lắm, cô cứ quyết định đi." Edgar làm bộ làm tịch nói, trên thực tế mục tiêu quan trọng đầu tiên của y và Sở Vân Thăng là pháo đài ngầm dưới lòng đất của vị tỷ phú Trương Hộ, chính là nằm ở vùng lân cận thành phố Hoàng Sơn, Tưởng Thiên Thấm đi đường này, bọn hắn đương nhiên sẽ không đưa ra dị nghị gì.
Trên bản đồ, khoảng cách từ Từ Gia Doanh đến thành phố Hoàng Sơn thực tế cũng không quá xa, nhưng trên đường không biết có bao nhiêu cách trở, lại có quái vật tập kích quấy rối, cộng thêm chỉ có thể hành động khi có ánh sáng yếu trên bầu trời, quãng đường có thể di chuyển mỗi ngày thật sự ít đến đáng thương.
Tưởng Thiên Thấm nói hai ngày là có thể đến, đã là phỏng đoán vô cùng lạc quan, ban đầu Sở Vân Thăng một đường chạy từ Thân Thành đến Kim Lăng, không biết hao phí bao nhiêu thời gian, đàn côn trùng tràn ngập khắp nơi, gần như là vừa đi vừa ẩn núp.
Tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều. Côn trùng thuộc khu chất nhầy dường như đã tập trung thành quần thể, không tràn lan khắp núi đồi nữa. Mặt khác côn trùng trong rừng rậm bào tử hình như cũng là tử địch của bọn chúng, đi ở giải đất sát biên giới rừng rậm, chỉ cần tránh khỏi chiến trường giao tranh giữa bọn chúng, nương theo kẽ hở giữa hai phe thế lực, chắc gì không tìm được con đường sống.
Hai chiếc xe buýt cộng thêm chiếc xe RV của Sở Vân Thăng, sau khi bị chất chật cứng, cả đoàn người dọc theo đường quốc lộ G205, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Nơi đoàn người đi qua, đâu đâu cũng là một mảnh hoang tàn, xe cộ bị vứt bỏ xếp thành hàng dài, quanh co uốn lượn, tựa như một con cự long cắt đoạn nhân gian kéo dài về phía chân trời xa xôi...
Phảng phất có một giọng nói nhẹ nhàng đang không ngừng thở dài: Buông tha đi, buông tha đi, nhân gian đã thành địa ngục, loài người đã diệt vong, tất cả sớm thành tro bụi!
Đoàn xe chậm rãi chạy dọc theo đường cái, từng đôi mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe lạnh như băng, chết lặng nhìn từng xác chết nằm la liệt ven đường. Tâm tình tuyệt vọng đã sớm lan tràn, bùng nổ, phát tiết từ lâu, còn dư lại cũng chỉ có sự chết lặng không cảm xúc đáng thương mà thôi.
Có rất ít người nói chuyện, bởi vì mở miệng thì sẽ tiêu hao thể lực và năng lượng. Đám học sinh một ngày chỉ có thể ăn một bữa, trong khoảng thời gian gấp rút di chuyển khi có ánh sáng, cần phải giữ gìn chút thể lực ít ỏi, để nếu lỡ may gặp phải quái vật thì lúc đó còn có sức mà chạy trốn.
Sở Vân Thăng đã quên mất cách tính thời tiết ở thời đại Mặt Trời rồi. Theo lý vào hai tháng trước hắn suy đoán có lẽ mùa đông đã đến rồi. Nhưng tới nay đã qua hai tháng, nhiệt độ không khí không hề ấm áp hơn tí nào, ngược lại trở nên càng thêm lạnh băng.
Tuyết rơi dày bao phủ cả bầu trời, những bông tuyết trắng xóa rơi trên mặt đất, từng chút từng chút nhẹ nhàng chôn giấu cái thế giới đã biến thành phế tích này.
Trước khi ánh sáng yếu ớt rút đi, đội ngũ đi vào một thị trấn nhỏ vô danh. Giữa một vùng băng thiên tuyết địa, đám học sinh gần như tê cứng cả người lũ lượt bò từ trong xe ra, ngồi vây quanh trước mấy đống lửa mới nhóm lên.
Chỉ có những học sinh may mắn trong xe RV vẫn luôn sống trong ấm áp, thế cho nên sau khi đỗ xe, không có người nào chịu xuống xe, ai cũng sợ lỡ xuống xe rồi sẽ không còn cơ hội đi vào nữa.
"Không thể đi nữa, nếu đi tiếp sẽ lạnh cóng chết người mất!" Dát Tử kẹp theo súng, đứng trước đống lửa giơ hai tay ra huơ huơ, mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong nhóm Thiên Hành Giả.
"Không có thức ăn, nếu dừng ở đây thì cũng chỉ là chờ chết mà thôi!" Tiễn mập la ầm lên.
"Trông tuyết rơi nhiều thế này, qua một đêm, sáng sớm ngày mai đảm bảo đường xá sẽ bị lấp kín."
"Đi cũng không được, chờ cũng không được, lẽ nào ông trời thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ta vẫn cách nói cũ, vứt cái đám học sinh này đi, Thiên Hành Giả chúng ta lên đường gọn nhẹ." Nhậm Tam Bảo vừa chơi đùa với ngọn lửa trong lòng bàn tay vừa nói.
"Muốn đi thì cứ đi đi, cũng không có ai giữ các người đâu." Gã thanh niên rút nhánh cây khô trong miệng ra, nhanh chóng ngưng kết thành một gai băng, ngón trỏ búng một cái, bắn bay ra ngoài.
"Tiến sĩ, ngài nghĩ thế nào?" Tưởng Thiên Thấm quay đầu lại hỏi Edgar ngồi bên trái mình.
"Lương thực của chúng ta cũng không còn nhiều, nhưng tuyết lớn cũng là sự thật, không bằng chờ thêm một ngày, nếu như ngày mốt tuyết còn chưa ngừng lại, dù có phải đi bộ thì cũng phải lên đường, cái gã mập kia nói rất đúng, ngồi ở chỗ này chính là chờ chết." Edgar một chữ không sót lặp lại kết quả mà hắn thương lượng với Sở Vân Thăng.
Xác chết côn trùng trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng đúng là không ít, nhưng chúng đều có ẩn chứa kịch độc tính hỏa, phải sử dụng Khu Độc phù trừ khử độc tố rồi mới có thể lấy làm thức ăn.
Số thịt côn trùng có thể ăn được dự trữ lúc trước đã tiêu hao gần hết, Khu Độc phù lại cực kỳ tiêu hao nguyên khí. Trên tay Sở Vân Thăng hôm nay cũng chẳng có bao nhiêu Nhiếp Nguyên phù, nếu chỉ dựa vào lượng nguyên khí mà bản thân tu luyện ra được để chế tạo nguyên phù, chỉ miễn cưỡng đủ cung cấp cho tiêu hao của những người trên xe RV, chứ nếu phải thêm hơn trăm miệng ăn trên hai chiếc xe buýt phía sau nữa, dù cho hắn mỗi ngày đều tiêu hao toàn bộ nguyên khí, căn bản vẫn không thể nào đáp ứng nổi.
Mấu chốt là vùng lân cận không có côn trùng chất nhầy, mà lũ quái vật rết bay kết bè kết đội đi với nhau thì Sở Vân Thăng lại không thể trêu vào, bằng không hắn đã sớm không ngồi ru rú trong xe thế này, ra ngoài săn bắt mới luôn là sở trường của hắn.
Hôm nay, kế hoạch tốt nhất, chính là cố gắng chạy đến gần thành phố Hoàng Sơn nhanh nhất có thể, rồi đào lên số vật tư lương thực mà Trương Hộ dự trữ.
Kết quả cuộc bàn bạc của đám Thiên Hành Giả, không biết là bởi vì Edgar lên tiếng hay là vì Nhậm Tam Bảo nhượng bộ, nói chung, quyết định cuối cùng là chờ thêm một ngày, đánh cược vào vận may một lần, nếu như tuyết không ngừng rơi, vậy thì vô luận thế nào cũng phải liều chết lên đường.
Sở Vân Thăng không có việc gì làm, điều duy nhất phải làm và cũng chỉ có thể làm là tu luyện, không ngừng tu luyện, ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơi bốn năm giờ đồng hồ ra, hắn gần như dồn hết tất cả thời gian vào việc đột phá cảnh giới, hoàn toàn liều mạng, hắn nhất định phải mở được chiêu kiếm thức đầu tiên của Thiên Quân Ích Dịch trước khi vật thể bay phát hiện được hắn.
Tưởng Thiên Thấm hết sức lợi hại, dưới sự "bức bách" của nàng, đám nam sinh trong xe RV đều được "mời" xuống, thay vào đó là những bệnh nhân bị tổn thương do tê cóng, Sở Vân Thăng thầm nghĩ chiếc RV của mình chắc sắp thành xe cứu thương luôn rồi.
"Tiểu Đàm hôn mê rồi!" Gã Thiên Hành Giả gọi là Dát Tử vội vàng đưa một cô gái đến, trong miệng gấp gáp nói.
Sở Vân Thăng quay đầu nhìn một chút, một cô gái gần như bị đông cứng, nhất thời khiến cho hắn hiếu kỳ và chú ý, bởi vì bộ dạng của nàng cực kỳ giống một người, hơn nữa đều là họ Đàm!
Sở Vân Thăng nhướng mày, túm lấy Edgar hỏi: "Tiến sĩ, trường học của các ngươi rốt cuộc tên là gì?"
"Đại học Hàng Châu a?" Edgar sửng sốt, tưởng rằng Sở Vân Thăng đã sớm biết. Trên thực tế từ tối hôm qua đến giờ, Sở Vân Thăng đầu tiên là bị vật thể bay truy nã, tiếp theo là bị phi nhân loại dọa cho tâm thần không yên, chỉ biết cắm đầu cắm cổ khổ tu, căn bản không rảnh đi quan tâm xem tên gọi trường học bọn họ là gì, chỉ biết đó là một trường đại học ở Hàng Châu, có lẽ có học sinh nào đó nói qua, có điều hắn cũng chẳng mấy để tâm.
Nội tâm Sở Vân Thăng chợt chùng xuống, do dự trong chốc lát, chợt giật nảy mình, lấy thuốc vitamin và vài viên kẹo hiếm hoi trong Vật Nạp phù ra, giao cho Trình Đại U đang bận rộn chăm sóc các học sinh bị tê cóng, nói: "Đợi lát nữa hòa tan ra với nước nóng rồi cho nàng uống."
"Kẹo sữa?" Trình Đại U không kìm được bật thốt, hai mắt trợn tròn đầy vẻ khó tin.
Không gian trong xe RV không lớn, nàng vừa thốt lên một tiếng này, gần như tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung vào chỗ này, ánh mắt cứ như thể thấy được thần tiên trên trời vậy.
Dù là Edgar cũng ngạc nhiên không khép miệng được, y theo Sở Vân Thăng lâu như vậy rồi, chưa từng thấy Sở Vân Thăng lấy ra cái món kẹo sữa quý giá cực điểm này, không khỏi phải quan sát lại cô nữ sinh đang hôn mê, âm thầm kinh ngạc: "Nhất định là có chuyện, nhất định là có chuyện, nhiều người bệnh như vậy, ngài Lennon chỉ đến khi thấy nàng mới ra tay 'hào phóng' như vậy! Nhất định là có vấn đề! Edgar, mày ngàn vạn lần không được hiếu kỳ, ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác, coi chừng cái miệng và con mắt của mình đi!"
A? Tần Kỳ Anh trở mình, cẩn thận đánh giá cô gái vẫn còn tỏa khí lạnh khắp người kia, đúng là gặp quỷ mà, hắn không ngờ lại có thể thương hương tiếc ngọc một cô gái?
Sở Vân Thăng mở cửa xe, leo lên trần xe, trong lòng chợt phiền muộn, châm một điếu thuốc, cô gái này khiến cho hắn nhớ tới một người: Tiểu Hải chắc đã chết lâu lắm rồi nhỉ! Mình cũng sắp không nhớ nổi đã bao lâu rồi nữa.
Đàm Ngưng, Sở Vân Thăng chưa từng gặp qua người này, nhưng nghe nhiều nên nhớ, bởi vì đó là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Dư Tiểu Hải, ở thời đại Mặt Trời hắn không chỉ một lần nhắc tới cái tên này trước mặt Sở Vân Thăng, lại còn ba hoa nói hoa hậu giảng đường của đại học Hàng Châu khi còn bé đã cùng chơi cái trò thầy thuốc và bệnh nhân thô bỉ kia với mình, bởi vì nàng là em họ hắn....
Để chứng minh hắn không phải nói khoác, hắn còn mở ảnh chụp và video của Đàm Ngưng cho Sở Vân Thăng xem, lại còn kề vai nói với Sở Vân Thăng: Thế nào? Anh Sở, nhìn lác mắt rồi chứ, không ngờ một gã tầm thường teo tóp như em mà có một thân thích yêu nghiệt thế này phải không! Nếu ngày nào đó em nó muốn trở thành ngôi sao, hoặc là gả cho một tên con nhà đại gia, em cũng không cần phải lăn lộn ở cái chỗ này nữa, anh nói có đúng không?
Ban đầu ở thành phố khủng bố, Sở Vân Thăng sau khi cứu Dư Tiểu Hải, hắn không còn nhắc đến người em họ này nữa, bởi vì trước đó hắn có gặp được những người bỏ chạy từ Hàng Châu đến Thân Thành, nói là đại học Hàng Châu đã bị côn trùng bao vây, chết hết toàn bộ.
Sở Vân Thăng thừa nhận vừa rồi bản thân do dự một chút, bởi vì hắn không ngờ lại nổi lên ý muốn giết người! Hắn không biết Dư Tiểu Hải có từng nói với em họ hắn về bản thân hay không, nhất là mấy ngày mấu chốt sau khi mặt trời biến mất.
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, bản thân đến cả một người da đen nước ngoài và một nữ sĩ quan thần bí xa lạ còn có thể tin tưởng, thế mà lại nổi sát ý với em họ bạn tốt của mình, chẳng phải là quá đáng cười, đáng hận sao? Hắn không biết mình có phải đã bị lũ phi nhân loại làm cho có chút thần kinh thác loạn hay không nữa!? Nhưng mình tựa hồ trở nên càng ngày càng đáng sợ!
Sở Vân Thăng vứt tàn thuốc đi, trở lại trong xe RV, Đàm Ngưng vẫn chưa tỉnh lại, hắn ngồi một bên lần nữa chìm vào thế giới tu luyện, thế giới xung quanh từ từ yên tĩnh lại, ngoại trừ mấy học sinh phụ trách gác đêm, đại đa số mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp. Vào lúc nửa đêm, một mùi vị quái lạ, từng chút từng chút phiêu tán từ trong không khí...
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK