Chương 257: Chỗ kinh khủng thực sự của côn trùng.
Đối mặt với sự cảnh giác của người áo choàng, vì che giấu động tĩnh vừa rồi, Sở Vân Thăng trong lúc vội vàng, giả vờ kinh ngạc hô: "Hỏa sứ đại nhân, ta hình như trùng hợp giải được mật mã hoa văn rồi.”
Hắn hô lên như vậy, thế mà dọa cho người áo choàng ngây ra một lúc. Phản ứng đầu tiên của nó là việc này không thể nào, đừng nói là loài người, cho dù là Băng tộc cũng không thể nào dễ dàng phá giải cơ mật của bọn nó trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng nó lại không cách nào lý giải xung động năng lượng không cách nào khống chế vừa rồi của Sở Vân Thăng, chỉ có phá giải chính xác được mật mã hoa văn, kích hoạt chiến y, mới có thể giải thích được hiện tương năng lượng đặc thù vừa rồi một cách hợp lý.
Vận may của tên loài người này đúng là tốt quá thể!
Người áo choàng không khỏi hừ một tiếng, thúc giục đao lửa, lại lần nữa tăng tốc độ giết chết côn trùng. Nó đối với Sở Vân Thăng - tên loài người "kỳ lạ" này càng ngày càng lo lắng rồi.
Sở Vân Thăng đột phá tầng ba xong, trái tim treo trên cổ cũng đã buông xuống hơn phân nửa, còn lại phải tiếp tục moi từ trong miệng tên áo choàng ra những phương pháp vận hành năng lượng kia của bọn nó, có thể moi được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!
"Hỏa sứ đại nhân, ta đã cảm nhận được những khối công năng mà ngài nói đến kia, hiện tại có thể nói cho ta hai bộ phương pháp vận hành kia sao?" Sở Vân Thăng lại lần nữa cất giọng hô lớn.
Người áo choàng không đáp nửa câu, điên cuồng vung thanh trường đao rực lửa lên, từng luồng ánh đao hừng hực lấp kín toàn bộ không gian, mấy con côn trùng vây quanh gần nó nhất trong nháy mắt bị chém cho nát bấy!
Sở Vân Thăng trong lòng cả kinh, chỉ sợ không lừa được tên áo choàng này nữa. Nhưng mà mấy phương pháp kia không thu vào tay được, hắn bất kể thế nào cũng không cam lòng, dù sao cũng phải thử một lần cuối cùng.
Vì vậy hắn thông qua Mân non, ra lệnh cho toàn bộ côn trùng và đường ống còn lại trong Cự Phần không tiếc bất cứ giá nào xuất kích một lần nữa, vây công người áo choàng. Mà chính hắn thì lệnh cho Thanh Giáp Trùng dưới chân, lập tức bay thẳng lên trời, vòng vòng trên đỉnh Cự Phần, làm ra bộ dạng sắp sửa chạy trốn đến nơi, cao giọng hô: "Hỏa sứ đại nhân nếu không chịu thực hiện lời hứa, sợ rằng sau này cũng vậy thôi, ta đã không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa rồi."
Người áo choàng chợt quát một tiếng, giết lùi một sóng côn trùng công đến, lạnh lùng nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, bản sứ chỉ nói qua một lần..."
Sở Vân Thăng nghe vậy trong lòng thầm mừng, vẫn còn hy vọng, lập tức cắt ngang: "Hỏa sứ đại nhân, chỉ cần ngài thành tâm dạy ta, ta sẽ cống hiến hết sức lực cho các ngài. Song chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng trước, ngài vừa nói, ta vừa thử, nếu như ngài bịa ra đồ giả, ta lập tức có thể thử nghiệm ra, cũng sẽ lập tức quay đầu bỏ đi..."
Hắn cũng không muốn người áo choàng bịa bừa ra một đống thứ lừa hắn.
Nghe giọng điệu gần như uy hiếp của Sở Vân Thăng, người áo choàng trong lòng nổi giận, hận không thể một đao chém chết Sở Vân Thăng, chỉ có thể phát tiết lửa giận tràn ngập trong lòng vào côn trùng xung quanh, lạnh như băng trả lời: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, phương pháp biến hóa thành ngọn lửa.... , phương pháp ẩn giấu hành tung...."
Người áo choàng nói rất nhanh, nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng đã dịu xuống, hết sức chăm chú lắng nghe, hắn bây giờ căn bản không có cách nào thử nghiệm, chỉ có thể thử ghi nhớ nó, về phần tới cùng là thật hay giả thì chờ tương lai phân biệt sau.
Khi người áo choàng nói xong một lần, Sở Vân Thăng làm bộ như đang cẩn thận thử nghiệm. Sau một lúc, thừa lúc người áo choàng còn chưa chém giết đột phá vòng vây xông lên, Sở Vân Thăng rất "vô sỉ" nói: "Hỏa sứ đại nhân, ngài nói quá nhanh, ít nhất có hơn phân nửa ta không thể nghe rõ, ngài lặp lại lần nữa được không?"
Người áo choàng cười âm lãnh, ngược lại không đả động gì tới chuyện nó mới nói chỉ nói qua một lần, âm trầm lặp lại: "Vậy lần này ngươi phải nghe cho cẩn thận..."
Sở Vân Thăng kỳ thực trong lần thứ nhất đã nghe được bảy tám phần, sở dĩ hắn phải yêu cầu người áo choàng lặp lại một lần chính là do tính cách cẩn thận vô cùng của hắn, chỉ sợ người áo choàng lần đầu tiên bịa đại ra gì đó lừa hắn, nếu là thứ bịa ra, lần thứ hai thường sẽ không thể nào hoàn toàn giống với lần trước được, so sánh hai cái với nhau có thể sơ bộ đoán định được thật giả.
Lần thứ hai này người áo choàng nói rất kỳ quái, cũng không phải là nội dung kỳ quái, cơ bản vẫn giống lần trước, cái kỳ quái là nó nói chậm hơn hẳn so với lần đầu. Sở Vân Thăng đang chú tâm nghe đến phân nửa, bỗng cảm thấy ở dưới đáy Cự Phần chợt bùng lên từng đợt sáng chói mắt, cùng với đó là tiếng xèo xèo khi ngọn lửa cắt qua không gian.
Một luồng sóng nhiệt cuộn lên, một bóng người xuyên qua ngọn lửa đỏ phóng lên, tựa như một mũi tên lửa bắn ra, cấp tốc leo lên trời, côn trùng và đường ống còn ít đến đáng thương lập tức bị xông tơi bời hoa lá...
Người áo choàng dùng chút ít năng lượng còn lại phóng ra một thủ đoạn tấn công phạm vi lớn, cũng không ngừng một giây mượn thế lao lên mặt đài.
Lần thứ hai nó cố ý giảm tốc độ lại, chính là thử phân tán sự chú ý của Sở Vân Thăng, hơn nữa trên thực tế đích xác đã đạt hiệu quả, nó thành công đột kích đến chỗ không xa trước mặt Sở Vân Thăng.
Hai con Tử Viêm Ma Trùng lập tức phóng ra sóng lửa xung kích về phía người áo choàng. Từng luồng công kích năng lượng hình cung từ trên thân thể Tử Viêm Ma Trùng phóng ra, người áo choàng hoàn toàn không để ý, linh hoạt lắc lư thân thể, xông thẳng đến chỗ bản thể Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng vốn đang định nghe xong hết lần thứ hai này, sẽ cho mở ra tất cả đường ống vào của Cự Phần, khiến cho côn trùng bên ngoài lại lần nữa tiến vào, sau đó dựa vào côn trùng giữ chân người áo choàng, còn bản thân thì ở bên cạnh tập kích, cứ thế giết chết nó.
Hiện tại kế hoạch đã phá sản, người áo choàng sớm phát động đợt tấn công cuối cùng, có phần vượt khỏi dự đoán của Sở Vân Thăng. Nhưng mấy chuyện phá vỡ kế hoạch của bản thân thế này hắn đã gặp nhiều lắm rồi, sớm đã thành thói quen, trên tay hắn nãy giờ vẫn luôn nắm tấm Băng Khốn phù để phòng ngừa bất trắc.
Xoạt...
Khi Sở Vân Thăng phục hồi tinh thần lại, người áo choàng lao nhanh đến trước mặt thì đó cũng là lúc một tấm Băng Khốn phù đầu tiên rời tay phóng ra, kích hoạt hiện ra giữa không trung.
Côn trùng đều là sinh vật thuộc tính hỏa, người áo choàng cũng vậy, vốn nhiệt độ trong toàn Cự Phần đã vô cùng cao, khối Băng Khốn phù đột nhiên xuất hiện, tựa như giữa một đám người da đen bỗng nhảy ra một tên da trắng, vô cùng chói mắt.
Răng rắc....
Khối băng to lớn trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, thể tích cùng với trọng lượng khổng lồ lập tức kéo khối băng rơi thẳng xuống, Sở Vân Thăng tinh mắt, liếc nhìn liền phát hiện giữa khối băng không có thứ gì.
Trong lòng hắn trầm xuống, kể từ khi hắn sử dụng Băng Khốn phù tới nay, đâu là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, không ngờ Băng Khốn phù không thể vây khốn mục tiêu.
Sau tích tắc, ở mặt bên khối băng, người áo choàng phi thân lao ra, giũ bay những vụn băng dính trên thân thể, tốc độ lại lần nữa khôi phục đến mức cao nhất, ánh lửa rợp trời, thốt lên một tiếng kêu kích động đến run rẩy: "Phù văn..."
Không vây khốn được!
Sở Vân Thăng trong lúc kinh hãi, vội vàng lệnh cho Thanh Giáp Trùng dưới chân bay lượn lòng vòng trong Cự Phần, cố gắng xuyên qua giữa các đường ống chằng chịt, mượn đó trì hoãn truy kích của người áo choàng.
Đã thất bại một lần, Sở Vân Thăng không dám tùy tiện sử dụng Băng Khốn phù nữa, lần trước có thể vây khốn một tên áo choàng khác, nguyên nhân chủ yếu là vì có cô gái áo trắng thực lực cực mạnh của Băng tộc trợ giúp, hiện tại chỉ có một thân một mình hắn, tất nhiên là không thể so sánh nổi.
Xẹt.
Một nhát đao lửa cắt không chém đến, bổ ngang qua áo choàng và chiến giáp của Sở Vân Thăng, dư ba thậm chí chặt đứt hết những đường ống hai bên.
Sở Vân Thăng tự biết bản thân nếu đối kháng chính diện với nó thì chỉ có rơi xuống hạ phong, vội lệnh cho Cự Phần mở ra tất cả đường vào, thúc giục côn trùng lũ lượt tiến vào.
Hắn hiện tại đã không cần lo đến chuyện người áo choàng sẽ "trốn" nữa. Bất kể là người áo choàng lúc trước, hay là người áo choàng trước mắt, thậm chí là cô gái áo trắng, khi nhìn thấy thứ của văn minh phù văn, không kẻ nào không rơi vào điên cuồng.
Liên tiếp trúng phải bảy tám nhát đao lửa, lượng lớn Thanh Giáp Trùng cuối cùng cũng nối đuôi nhau tràn vào từ miệng phun trên đỉnh Cự Phần, bao vây xung quanh người áo choàng.
Đến bây giờ, đám côn trùng dưới mặt đất trong Cự Phần đã không thể ứng phó với chiến cuộc trên không trung nữa, chỉ có những con côn trùng dài hình rắn kia là còn có thể hướng lên cao phun cầu lửa.
Thanh Giáp Trùng vừa đến, áp lực của Sở Vân Thăng giảm đi, đao lửa của người áo choàng gần như chấn cho hắn muốn ói máu, năng lượng hệ hỏa nướng cho hắn muốn bốc khói xanh. Nếu không có ba tầng phòng ngự là chiến giáp, áo choàng và Lục Giáp phù cùng hợp sức, chỉ sợ sớm đã bị đốt thành tro bụi rồi.
Tận dụng kẽ hở người áo choàng phải tàn sát Thanh Giáp Trùng, Sở Vân Thăng không dám ngừng trệ một giây, lập tức lệnh cho Thanh Giáp Trùng dưới chân quay đầu lại, xoay vòng ở khoảng không trên đầu người áo choàng, lại lần nữa vung ra một tấm Băng Khốn phù.
Răng rắc...
Khối Băng Khốn phù uy lực cường đại, không những đóng băng người áo choàng mà còn cả những con Thanh Giáp Trùng bu đầy xung quanh nó.
Ngay sau đó, đã có kinh nghiệm đánh giết người áo choàng ở Kim Lăng lần trước,Sở Vân Thăng biết khối Băng Khốn phù hình tam giác không thể vây khốn được nó bao lâu, lập tức chuẩn bị kiếm chiến kỹ "Thiên Quân Ích Dịch".
Nhưng khác với lần trước, cái hắn dùng hiện giờ chính là chiêu kiếm thức thứ nhất - Phá Thứ mà hắn còn chưa kịp thử nghiệm làm quen, chỉ có thể dùng đâu hay đấy thôi.
Trong nháy mắt, mười tám luồng bóng kiếm, lập tức lấp đầy toàn bộ không gian. Theo sự vận hành pháp quyết và khống chế thân kiếm của Sở Vân Thăng, mười tám luồng bóng kiếm này loát xoát ngưng tụ lại cùng nhau, bằng một trạng thái bao hàm quy luật hay thậm chí là trận pháp nào đó xuất hiện trước mắt Sở Vân Thăng, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Cái này hoàn toàn khác với việc Sở Vân Thăng tự tay "thủ công" chắp vá các bóng kiếm lại như trước kia. Thông qua thân kiếm, Sở Vân Thăng thậm chí có thể cảm giác được trong bóng kiếm hợp thể hiện tại có ẩn chứ pháp tắc phức tạp cùng với năng lượng có thể xuyên thấu qua hết thảy.
Cùng lúc đó, băng một tiếng, Băng Khốn phù đột nhiên vỡ tan, người áo choàng lại đoạt lại tự do.
Lúc này, mười tám luồng bóng kiếm hợp thể, ngưng tụ thành một sợi thẳng tắp màu trắng, hơi sáng lên một chút, như muốn xuyên thủng tất cả, bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, tựa như một tia laser, lưu lại một vệt sáng tựa như máy bay để lại cột khói trên bầu trời, bắn xuyên qua người áo choàng.... Không gian xung quanh người áo choàng vặn vẹo kịch liệt một thoáng, sau đó, một âm thanh sắc nhọn chợt vang, như thể có thứ gì đó bị nứt ra.
"Không thể nào!" Người áo choàng cả kinh: "Công kích của loài người làm sao có thể phá vỡ Huyền Ba Tráo?"
Người áo choàng giật mình, Sở Vân Thăng lại càng giật mình hơn, ăn nguyên một chiêu kiếm thức, người áo choàng vậy mà vẫn trơ ra đó như không có việc gì, ngay cả một lỗ thủng cũng chẳng thấy!
Nếu như hắn biết, một chiêu kiếm "đầu tay" này của hắn, đã có thể khiến cho Huyền Ba Tráo mà đến cả người áo choàng cũng bội phục bị hao tổn đến 20%, cũng sẽ không quá giật mình như vậy.
Một đòn không ăn thua, Sở Vân Thăng lập tức quay đầu phóng đi, một lần nữa dùng Thanh Giáp Trùng bao vây người áo choàng lại. Về điểm này, bây giờ hắn nắm giữ ưu thế cực lớn. Người áo choàng vốn đã bị trọng thương, lại bị Sở Vân Thăng dùng cả đống côn trùng giày vò đến sức cùng lực kiệt.
Đợi đến khi người áo choàng lại lần nữa bị vây kín, Sở Vân Thăng lập tức lại ném ra tấm Băng Khốn phù thứ ba, lại lần nữa phóng ra kiếm thức của kiếm chiến kỹ, thề phải xuyên thủng tên áo choàng này!
Nhưng mà, năng lực phòng ngự của người áo choàng thực sự quá mức mạnh mẽ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nó dù bị trọng thương mà vẫn có thể duy trì đến tận bây giờ. Hôm nay đã thành thế như nước với lửa, không phải người áo choàng chết thì kẻ chết sẽ là Sở Vân Thăng hắn, phải tiếp tục đâm nó cho tới chết thì thôi!
Lại! Sở Vân Thăng thầm nghĩ một tiếng, tấm Băng Khốn phù thứ tư bay vụt ra ngoài, lần kiếm thức thứ ba theo sát phía sau, lần này, xem có thủng hay không!?
Tấm Băng Khốn phù thứ năm, kiếm thức công kích thứ tư, có thủng hay không!
Lần công kích thứ năm, có thủng hay không!
Rốt cuộc ở lần thứ sáu, không gian bên người tên áo choàng dường như sụp xuống, Huyền Ba Tráo của nó đã hoàn toàn tổn hại biến mất, cả người đối mặt trước kiếm thức của Sở Vân Thăng.
Nhưng đồng thời, Thanh Giáp Trùng đã bị người áo choàng giết mất bảy tám phần, khi kiếm thức tựa như một vệt trắng xuyên thủng người áo choàng, thanh đao lửa của nó cũng đồng dạng chính diện chém lên chiến giáp của Sở Vân Thăng.
Xoẹt - Lục phủ ngũ tạng của Sở Vân Thăng đau nhức tựa như bị nhiệt độ cao đun sôi lên, há miệng phun ra không ngờ không phải máu tươi, mà là một chùm sương máu đã bốc hơi hóa khí!
Thanh Giáp Trùng dưới chân hắn tức thì bị chém thành hai mảnh, mà trên chiến giáp cũng lưu lại một đường rãnh thật sâu.
Song lúc này, tình huống của người áo choàng so với Sở Vân Thăng cũng không khá hơn bao nhiêu. Nó so với Sở Vân Thăng thì ít hơn hai tầng phòng ngự. Chỉ dựa vào áo choàng chiến y, mới miễn cưỡng giảm bớt một phần kiếm thức của Sở Vân Thăng. Nhưng dù là vậy, một lỗ thủng nhớp nhúa không ngừng tuôn ra "máu tươi" đã xuất hiện trên người nó.
Kiếm thức khác với kiếm chiến kỹ, kiếm thức dựa trên cơ sở kiếm chiến kỹ cực kỳ tiêu hao nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng. Một lần kiếm thức gần như tiêu hao hết một phần ba nguyên khí bản thể của hắn. Vừa rồi tất cả đều là dựa vào việc hắn liều mạng sử dụng Nhiếp Nguyên phù cao tốc bổ sung nguyên khí mới có thể liên tục phóng chiêu, bằng không hiện tại hắn đã sớm bị hút khô nguyên khí mà chết rồi.
Phá vỡ lồng phòng ngự quỷ dị của người áo choàng, công kích của Thanh Giáp Trùng và các đường ống của Sở Vân Thăng hiển nhiên trở nên hiệu quả hơn nhiều. Tuy rằng chúng nó chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng thương tổn tạo ra cho người áo choàng vẫn là không thể coi thường.
Cuối cùng, Sở Vân Thăng phóng ra mấy con Thanh Giáp Trùng II mà bản thân nuôi nấng mấy ngày nay, bao vây xung quanh người áo choàng, bất chấp hết thảy phát động thêm một đòn kiếm thức nữa, đến khi đâm cho người áo choàng hấp hối hơi tàn, hoàn toàn không còn năng lực công kích mới thôi!
Mà Sở Vân Thăng cũng bị thương nhiều chỗ, cả người đau đớn cuộn trào, cùng với đó, bởi vì bổ sung nguyên khí quá độ, khiến cho hệ thống nguyên khí bản thể rơi vào hỗn loạn tạm thời, đoán chừng cũng chỉ tốt hơn một chút so với người áo choàng mà thôi.
"Loài người vậy mà đã mạnh tới mức này...!" Người áo choàng ngồi bệt xuống trên đài, rên rỉ đau đớn: "Không thể nào, không thể nào..."
Dần dần Sở Vân Thăng cũng không thể nghe nó nói gì nữa, cũng không có tâm tư để nghe, hắn do do dự dự móc tấm Phong Thú phù ra, rồi lại cất vào, lại móc ra, lại cất vào...
Hắn muốn thử dùng Phong Thú phù phong ấn người áo choàng, nhưng hắn không dám. Một Mân non thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, tuy rằng cuối cùng may mắn không chết, nhưng cũng đã biến hắn thành một lão già. Bây giờ một tên áo choàng cũng là dị tộc, nếu như lại thêm một lần giống như Mân non, hắn đã không còn nguồn sống để truyền vào nữa, xoay sở không xong nói không chừng biến thành cương thi luôn mất.
Khi Sở Vân Thăng đang bối rối dị thường, sinh mệnh của người áo choàng đang nhanh chóng mất đi, Mân non bị Sở Vân Thăng lệnh cho trốn ở chỗ sâu không biết từ lúc nào đã nhảy ra ngoài, từ trên thân thể nó vươn ra một đường ống trong suốt, đâm thẳng đến khuôn mặt chỉ còn hơi thở mỏng manh của người áo choàng, cũng đưa ra thỉnh cầu mãnh liệt muốn hút não của người áo choàng đến Sở Vân Thăng!
Loại tình huống này Sở Vân Thăng đã gặp qua, tại buổi tối hôm đó, khi giết chết mấy Thiên Hành Giả đám Nhậm Tam Bảo, Thanh Giáp Trùng cũng sản sinh ra thứ ham muốn "thèm ăn" mãnh liệt này.
Lúc đó hắn cũng không nghiên cứu ra nguyên nhân do đâu, nhưng bây giờ lại khác. Mân non là thể chỉ huy có trí tuệ của côn trùng, mà đầu của người áo choàng cũng không tính là đầu người, suy nghĩ thử chút xem sao chỉ vừa lóe lên, Mân non tựa như đã nhận được sự cho phép của Sở Vân Thăng, lập tức hung hăng đâm xuống khuôn mặt người áo choàng.... Tiếp đó, chất dịch đặc quánh đủ mọi màu sắc chảy theo đường ống trong suốt từng chút từng chút bị hút vào trong thân thể Mân non, Sở Vân Thăng một mực cẩn thận chú ý mọi động tĩnh của Mân non.
Thân thể đầy đặn của người áo choàng rất nhanh bị Mân non hút thành "thây khô" nhăn nheo khủng bố, mà Mân non thì lại hết sức hưng phấn, rõ ràng tới mức Sở Vân Thăng có thể cảm nhận được trong não bộ Mân non chợt có thêm rất nhiều mẩu thông tin lộn xộn. Hắn xem không hiểu, Mân non cũng xem không hiểu, thân thể nó còn chưa trưởng thành, còn chưa thể nào phân tích ra những mẩu thông tin này.
Có điều, Sở Vân Thăng trong nháy mắt đã hiểu rõ, hóa ra nguyên nhân côn trùng lợi hại như vậy không chỉ là vì năng lực sinh sản vô cùng kinh khủng của chúng, mà càng mấu chốt hơn là, thể trí tuệ của bọn nó - cũng chính là Mân - có được năng lực học tập kiến thức của những chủng loài khác thông qua việc cắn nuốt não bộ!
Thảo nào những con côn trùng này lại thích hút não người như vậy!
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK