Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 230: Thần vực thượng cổ



Sở Vân Thăng chỉ muốn bắt người, phía sau còn có chim khổng lồ truy sát, không dám đánh lâu. Tám con Thanh Giáp Trùng nhanh như chớp lao vụt xuống, đồng thời hung hăng phun ra ngọn lửa nóng rực, đội hình có tổ chức của thành Liệt Hỏa trong nháy mắt bị phá nát.

Trong hỗn loạn, Sở Vân Thăng lệnh cho Thanh Giáp Trùng chộp một người lên, tất cả Thanh Giáp Trùng còn lại ngoại trừ phun lửa lúc lại gần, còn lại thì chỉ bay vút qua mặt đất, không ham chiến chút nào! Tựa như một đám máy bay ném bom lướt qua mặt đất vậy!

"Chúng nó bay đi rồi!"

"Kỳ quái, làm sao mà bay đi nhanh như vậy?"

"Kiểm tra nhân số, nhanh!"

"Thiếu một người, Điền Dịch bị côn trùng bắt đi rồi!"

"Mẹ kiếp, nhìn kìa, hóa ra là có Ban Lan Điểu, mau trốn đi!"

...

Sở Vân Thăng hơi đâu quản đám hỗn loạn sau lưng, mang theo tên Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa bị bắt, một đường bay ngang mặt đất ở tầm thấp, chui vào trong vùng núi trùng điệp liên miên không dứt. Thu Thanh Giáp Trùng lại, ném tên tù binh kia xuống mặt đất.

"Ngươi tên là gì?" Sở Vân Thăng học theo giọng nói quái dị của người áo choàng, trang phục của hắn lúc này rất kỳ dị, khoác áo choàng, trên còn phủ thêm áo tơi đỏ như lửa, lại phối với lưỡi đao dài nhỏ, đưa lưng về phía tên Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa bị bắt tới.

"Cảm tạ ân cứu mạng của Hỏa sứ đại nhân! Tôi là Điền Dịch, thuộc đội cơ giới Xích Viêm." Điền Dịch bị ngã thất điên bát đảo, ngay khi đang kinh hoàng, ngẩng đầu lên liền thấy bóng lưng này, lập tức trong lòng yên tâm. Với thực lực của Hỏa sứ đại nhân, đừng nói là Thanh Giáp Trùng, cho dù là Ban Lan Điểu cũng sẽ không để vào mắt.

Mới vừa rồi hắn bị làm cho đầu óc choáng váng, đảo mắt đã không thấy tăm hơi Thanh Giáp Trùng, thuận lý suy đoán chắc hẳn là Hỏa sứ đại nhân cứu hắn.

"Hỏa sứ!" Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng: Mẹ kiếp, biết ngay là hai tòa thành này có vấn đề mà, quả nhiên là có bóng dáng bọn phi nhân loại!

Hắn cố tình ăn mặc thế này chính là muốn thử xem Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa có nhận ra hay không!

Tên Thiên Hành Giả gọi là Điền Dịch này quả nhiên không đề phòng chút nào, mở miệng liền thốt lên tình báo mà Sở Vân Thăng muốn nhất.

Nếu thành Liệt Hỏa có đồng đảng của tên áo choàng, mà bọn họ lại có mâu thuẫn với thành Xuy Tuyết, theo lý suy đoán, thành Xuy Tuyết tám chín phần mười khẳng định là hang ổ của đồng đảng cô gái áo trắng, bản thân may mà không tùy tiện tiến vào đó, bằng không thật đúng là tự chui đầu vào lưới rồi!

"Thành Xuy Tuyết hiện tại có động tĩnh gì?" Sở Vân Thăng còn chưa muốn lập tức giết hắn, lợi dụng thân phận Hỏa sứ trước hết có thể đào móc ra được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

"Từ lúc Hỏa sứ đại nhân ngài bị thương ở trên thần vực thượng cổ phải tĩnh dưỡng tới nay, lũ đàn bà thành Xuy Tuyết vẫn luôn hùng hổ dọa người, lúc nào cũng chèn ép chúng ta, các đội đều đã tổn thất không ít." Điền Dịch không chút hoài nghi người trước trước mắt căn bản không phải là Hỏa sứ chó má gì đó.

Lấy thân phân của hắn chỉ có hạn vài lần được gặp qua Hỏa sứ đại nhân, ngay cả tư cách nghe phát biểu cũng không có, căn bản không có năng lực phân rõ thật giả. Huồng hồ hắn còn tưởng Hỏa sứ đại nhân đã cứu hắn, đương nhiên cũng chỉ có Hỏa sứ đại nhân mới có thể trong nháy mắt đẩy lùi tám con Thanh Giáp Trùng, tất nhiên càng không nghi ngờ gì.

Mà chuyện Hỏa sứ bị thương vẫn là do thành chủ công bố. Chẳng qua thành chủ nói Hỏa sứ đại nhân tuy rằng bị trọng thương, nhưng lại lấy được từ Thần vực thượng cổ một bảo bối cực kỳ lợi hại, một khi thương thế khôi phục, chính là ngày diệt vong của thành Xuy Tuyết!

Thần vực thượng cổ? Cái thứ gì vậy? Trong lòng Sở Vân Thăng thấy nghi hoặc, chẳng lẽ chính là cái thế giới tinh thần kỳ dị kia?

"Tình huống hiện tại của thần vực thượng cổ thế nào rồi?" Sở Vân Thăng biết lời này không thích hợp, nhưng vẫn kiên trì nói ra.

Điền Dịch quả nhiên sửng sốt, vừa rồi Hỏa sứ đại nhân hỏi đến động tĩnh của thành Xuy Tuyết, còn có thể hiểu là ngài thuận miệng hỏi. Còn về chuyện tình hình thần vực, cái loại chuyện quan trọng này, lão nhân gia ngài hẳn đi hỏi thành chủ đại nhân mới đúng, sao lại đi hỏi một tên tép riu như mình?

Lẽ nào lão nhân gia ngài nhìn trúng bản thân? Muốn đề bạt mình? Vậy chẳng phải là sẽ lên như diều gặp gió sao. Ai cũng biết Hỏa sứ đại nhân chỉ điểm và trợ giúp, vô luận là con đường tu luyện vẫn là trang bị vũ khí, đều là hạng nhất!

Cánh tay Điền Dịch không tự chủ được bắt đầu run rẩy, so với lúc mới rồi bị Thanh Giáp Trùng bắt đi còn run dữ dội hơn. Nếu được Hỏa sứ đại nhân nhìn trúng, trở thành thân tín, sẽ có ý nghĩa như thế nào? Hắn chỉ mới nghĩ thôi cũng đã không thể dằn lòng được!

Sức mạnh, quyền lợi, thức ăn, phụ nữ... Muốn cái gì có cái đó!

"Hả?" Sở Vân Thăng thấy hắn nửa ngày không có động tĩnh, trong lòng không hiểu ra sao, nhưng cũng không tiện trực tiếp quay đầu lại kiểm tra, khẽ hừ một tiếng, thử xem thế nào.

Điền Dịch giật mình, mới nhớ ra bản thân phấn khích thái quá, không ngờ lại quên trả lời câu hỏi của Hỏa sứ đại nhân. Nếu như một cơ hội nịnh bợ tốt như vậy mà bản thân lãng phí mất, chỉ sợ chính mình sẽ hối hận xanh cả ruột, tức thời trống ngực đập thình thịch, thấp thỏm cung kính đáp:

"Mỗi lần Thần vực mở ra, thành chủ đại nhân đều tổ chức lực lượng cực mạnh tiến vào, nhưng đạt được thứ gì, chỉ có thành chủ đại nhân mới biết được."

Sở Vân Thăng gật đầu, quả nhiên cái thế giới tinh thần này cần điều kiện nhất định mới có thể mở ra, nhưng hắn cũng không thể trực tiếp hỏi mở ra thế nào, mở ra bao giờ, bằng không thì lộ tẩy hết.

"Thành Xuy Tuyết còn có động tĩnh gì khác? Nói ví dụ như đang tìm người hoặc thứ gì đó?" Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, cố gắng dẫn dắt cho đối phương nói, chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra luôn.

Lúc đầu Kim Lăng biến mất, tên áo choàng bị giết ngay tại chỗ, chỉ có hắn và cô gái áo trắng còn sống. Có thể phát lệnh truy nã mình chỉ có phe cô gái áo trắng, còn phe tên áo choàng tối đa chỉ biết là đối thủ đang phát lệnh truy nã một kẻ loài người, về phần tại sao phải làm như vậy, khẳng định không thể nào biết được. Cô gái áo trắng tuyệt đối sẽ không ngu tới mức đem chuyện mình đây có mang thông tin về khoa học phù văn trên mình nói cho đối thủ.

Điền Dịch suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới một chuyện, việc này mới xảy ra không bao lâu, Hỏa sứ đại nhân quả nhiên là Hỏa sứ đại nhân, trong lúc dưỡng thương mà cũng có thể biết được nhiều chuyện như vậy, vội vàng đáp: "Mấy ngày hôm trước, có nằm vùng báo cáo lại, nói thành Xuy Tuyết đích xác là đang tìm một người, đến ảnh chụp cũng đưa ra, thù lao cực kỳ hậu hĩnh, ngay cả anh em thành Liệt Hỏa chúng ta cũng phải động tâm!"

Sở Vân Thăng tính toán thời gian một chút, từ lúc vật thể bay tìm kiếm hắn rời khỏi thị trấn Từ Gia Doanh, đến được chỗ này cũng không mất thời gian bao lâu, thời gian cũng ăn khớp, nếu không có gì bất ngờ, người mà thành Xuy Tuyết muốn tìm nhất định chính là bản thân hắn không sai vào đâu được!

Cái đám khốn kiếp này xem ra là không muốn buông tha mình.

Sở Vân Thăng lại vô thưởng vô phạt bóng gió hỏi Điền Dịch mấy vấn đề, trong lúc vô ý không ngờ buồn bực biết được cái kho lương thực ngầm của vị tỉ phú Trương Hộ kia sớm đã bị người trong hai tòa thành này chia cắt sạch sẽ.

Thảo nào khi đó thủ lĩnh đội ngũ mô tô của thành Liệt Hỏa tiện tay cũng có thể lấy ra bánh mỳ của thời đại Mặt Trời, có thể thấy cái tên Trương Hộ này, lúc đó ẩn giấu bao nhiêu lương thực dưới đất.

Kẻ tiết lộ bí mật chính là những công nhân địa phương tham gia thi công, nhưng bọn hắn không có năng lực phá được pháo đài dưới đất, đành phải nhờ sự giúp đỡ của Thiên Hành Giả, kết quả là bị phơi bày ra, vì chuyện này mà thành Liệt Hỏa và thành Xuy Tuyết còn nổ ra một cuộc chém giết thảm khốc.

Chẳng qua không biết cô tình nhân của Trương Hộ kia đã được cứu, hay là đã chết mất rồi.

"Ngươi về trước đi, ta còn có chuyện phải làm!" Cuối cùng Sở Vân Thăng nói.

Điền Dịch đương nhiên không dám hỏi Hỏa sứ đại nhân muốn làm chuyện gì, lên tiếng trả lời xong liền cung kính lui ra, xoay người muốn rời đi, trong lòng còn đang nở hoa, nghĩ lần này trở về nhất định sẽ được đề bạt!

Sở Vân Thăng một mực theo dõi động tĩnh của hắn, đợi đến một khắc khi đối phương xoay người, hắn vụt rút đao, ngọn lửa chém ra, lưỡi đao lướt qua đầu lìa khỏi cổ.

Chất lượng thanh đao lửa dài mảnh của người áo choàng này đích xác còn tốt hơn kiếm Thiên Ích loại hai trong tay mình, nhưng Sở Vân Thăng không chơi đao, cũng không biết đao chiến kỹ, hắn ngay cả kiếm chiến kỹ cũng chưa học ra hồn, làm gì có tinh lực đâu đi nghiên cứu đao chiến kỹ trong sách cổ.

"Xin lỗi, ta không phải Hỏa sứ chân chính, cho nên ngươi phải chết." Sở Vân Thăng đút đao vào vỏ, nói với cái đầu vẫn đang trợn to hai mắt, tựa như không dám tin của Điền Dịch.

Sau khi giết người, tất nhiên là hủy thi diệt tích.

Sở Vân Thăng đặt xác chết và đầu người chung một chỗ, lấy súng Lửa ra, đang muốn bóp cò đốt nó thành trong bụi, trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ tà ác: Vì sao không lấy đầu Điền Dịch ra cho Thanh Giáp Trùng ăn? Dù sao cũng không có ai biết!

Luồng tà niệm này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Sở Vân Thăng bị dọa cho toát mồ hôi hột. Giết người không phải là chuyện không thể chấp nhận, hắn đã giết rất nhiều người, nhưng còn chuyện ăn thịt người, đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không làm! Đó là ranh giới giữa con người với cầm thú.

Tuy rằng đó là Thanh Giáp Trùng ăn, nhưng hắn vẫn cảm thấy như chính mình tự ăn vậy!

Thảo nào cổ nhân nói phải cẩn thận khi ở một mình! Tuy rằng hắn tự hiểu bản thân cho tới bây giờ còn lâu mới có thể coi là quân tử gì đó, nhưng khi một người ở một nơi không người hay biết, làm chuyện gì, chung quy sẽ nảy ra ý nghĩ dù sao cũng không có ai biết, còn phải sợ cái gì? Vì vậy đủ các loại suy nghĩ sẽ dồn dập xuất hiện...

Sở Vân Thăng sợ bản thân sẽ sụp đổ, sẽ biến thành một tồn tại người không ra người quỷ không ra quỷ.

Oành!

Đạn nguyên khí mau chóng đốt cháy thi thể Điền Dịch, xác thịt bốc cháy vặn vẹo, trong không khí tràn ngập mùi khét, nhưng rất nhanh đã hóa thành tro tàn.

Sở Vân Thăng vung tay thổi bay tro cốt, bỏ áo choàng áo tơi xuống, phủ lên mình tấm ra trải giường của khách sạn, bước thấp bước cao tiến về nơi sâu trong khe núi, vừa đi vừa dùng cành khô xóa đi tung tích sau lưng.

Hắn tìm đến một sơn động nhỏ hẹp làm chỗ ẩn thân, cửa động được che lấp bằng vài khối đá và tuyết. Hôm nay bản thân mình bị nhốt cùng một chỗ với đồng đảng của hai tên phi nhân loại, ba phe đều gần trong gang tấc, việc cấp bách bây giờ là sớm ngày đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba, học được thức thứ nhất của kiếm chiến kỹ Thiên Quân Ích Dịch.

Mà thứ vây khốn hắn chỉ có thể là cái gọi là thần vực thượng cổ kia, tất cả đáp án đương nhiên chỉ có thể chờ đến khi tiến vào thần vực rồi mới có thể tìm kiếm.

Quá trình tu luyện máy móc đơn điệu, không hề có niềm vui đáng nói, ăn rồi luyện, luyện rồi ngủ, tựa như người máy, chỉ còn có sự khô khan dằn vặt tinh thần mà thôi.

Ước chừng bảy ngày sau, không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào, Sở Vân Thăng bỗng phát hiện mình lại một lần nữa tiến vào cái thế giới tinh thần kia, hoặc phải gọi cho đúng là thần vực thượng cổ.

Dưới chân của hắn vẫn là một khối đá vuông lơ lửng giữa trời, "đò đá" y nguyên tuần tự qua lại, vầng sáng trên trụ đá thông thiên vẫn chiếu sáng lấp lánh như trước.

Dường như hết thảy đều không có bất cứ thay đổi nào.

Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phương, có lẽ vì không gian này quá mức rộng lớn, vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của những người khác.

Lúc này đò đá đã đến tới dưới chân hắn, Sở Vân Thăng hơi do dự, trong nháy mắt khi tảng đá sắp sửa bay đi, liền nhảy lên trên, muốn rời khỏi phạm vi núi lơ lửng, chung quy vẫn cần dò xét thử xem bí mật của thần vực thượng cổ này là gì.

Tuy rằng hắn không nguyện ý làm như vậy.

Khác với lúc không chở người, khi bay đến phân nửa đò đá bỗng nhiên lắc lư nghiêng ngả, cũng may Sở Vân Thăng từng nghe qua kinh nghiệm của những học sinh kia, sớm đã ôm chặt lấy đò đá, suýt soát tránh cho bị quẳng xuống.

Một khi bị té xuống, đương nhiên chính là bị bắn ra khỏi thần vực thượng cổ, phần lớn học sinh đều không đề phòng bị loại ra khỏi thần vực ở chỗ này.

Sau khi lắc, đò đá không hề có động tác khác, bình yên dừng lại trên một đài núi lơ lửng to khoảng nửa sân bóng rổ.

Hắn vừa bước chân lên núi lơ lửng, liền thấy trên đài huyễn hóa ra rất nhiều hình vẽ. Hắn còn chưa kịp thấy tới cùng là vẽ thứ gì, thì núi lơ lửng chợt rung lên, một con Xích Giáp Trùng không biết từ chỗ nào thình lình xuất hiện trên đài, cặp mắt lăm lăm nhìn hắn.

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, muốn giết nó mới có thể qua cửa sao? Một con Xích Giáp Trùng, sớm đã không phải là đối thủ của hắn, hắn vung tay lên một cái muốn lấy súng Lửa ra, chỉ cần một phát, con Xích Giáp Trùng này đảm bảo hồn phi phách tán.

Nhưng trong nháy mắt, kẻ hồn phi phách tán lại là chính hắn, mà không phải con Xích Giáp Trùng, bởi vì hắn không lấy súng Lửa ra được!

Lúc này, Xích Giáp Trùng bắt đầu phát động công kích, Sở Vân Thăng trong lúc gấp gáp, liên tiếp thử lấy ra kiếm Thiên Ích, chiến giáp, Phong Thú phù, tất cả đều toàn bộ thất bại!


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK