Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 95: Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng!


Xông ra, là lựa chọn duy nhất của bọn họ.

Sở Vân Thăng đưa tay níu lấy Triệu Sơn Hà nói: "Xông về phía nam!"

Lúc này những điểm huỳnh quang màu xanh biếc càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng đều có, nhưng chỉ có phía nam là hơi ít hơn một chút.

"Phía nam biết đâu lại là cạm bẫy của quái vật! Xích Giáp Trùng bình thường vẫn hay làm vậy!" Lê Việt đứng một bên lo lắng phản đối.

"Không phải loại quái vật nào cũng có trí khôn! Triệu Sơn Hà, lập tức hành động, nếu dây dưa nữa thì không kịp đâu!" Sở Vân Thăng lập tức phản bác, nói năng có vẻ rất chắc chắn, thế nhưng thật ra hắn cũng toàn là nói bừa, hắn hoàn toàn không biết cái đám quái vật đột nhiên xuất hiện này có trí khôn hay không, chỉ biết nếu còn tiếp tục dây dưa tranh luận thì chỉ có chết nhanh hơn mà thôi!

"Xông về phía nam! Cứ quyết định như vậy!" Triệu Sơn Hà quét mắt qua nhìn Sở Vân Thăng, cắn răng một cái rồi vận lên ngọn lửa bao phủ toàn thân, quát lên dứt khoát.

Lão Thôi lúc này đang trốn trong xe, sống chết gì cũng không dám đi xuống, Triệu Sơn Hà vỗ cửa xe bảo với ông ta lập tức cho tài xế xông về phía nam.

Bọn họ bỏ lại chiếc xe con chuyên dụng cho bảy người, chỉ còn lại hai chiếc xe buýt, một trước một sau, một phụ trách mở đường, một phụ trách chặn hậu.

Phụ trách mở đường là Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại, hai người họ hiện tại đều thể hiện năng lực thức tỉnh dùng súng, là giải pháp tốt nhất để ngăn không cho quái vật lại gần, giảm bớt sức cản trở cho xe buýt chạy đến trước.

Mà Triệu Sơn Hà và Lê Việt đều là chiến sĩ hệ hỏa, phụ trách ở phía sau ngăn cản, đồng thời cũng có thể phóng hỏa ra xung quanh, cản trở quái vật đuổi giết.

Đầu Bếp và Hoàng Nhân Khoan là chiến sĩ hệ băng, miễn cưỡng có thể cung cấp một chút phòng ngự, cũng phụ giúp cho tấn công, năng lực của Đầu Bếp mạnh hơn một chút, được sắp xếp ra phía sau giúp đỡ Triệu Sơn Hà, Hoàng Nhân Khoan thì đi theo Sở Vân Thăng ra phía trước mở đường.

Còn dư lại Vu Bà, năng lực của bà ta vô cùng quái lạ, không ngờ lại có thể chữa trị cho những người bị thương, Sở Vân Thăng chưa từng gặp qua, cũng không biết nó thuộc về thức tỉnh dạng nào, chỉ mơ hồ cảm thấy nó khá phù hợp với thức tỉnh hệ mộc mà trong sách cổ có nhắc đến. Có điều, Sở Vân Thăng cảm thấy mặc kệ thế nào, cái năng lực này đúng là phù hợp với thân phận vu bà của bà ta, hẳn bà ta cũng là dựa vào cái bản lĩnh này mới có thể thu phục nhiều tín đồ đến vậy.

Áp lực của việc chặn hậu là lớn nhất, cho nên Vu Bà tất nhiên là được sắp xếp ở bên Triệu Sơn Hà, có điều Sở Vân Thăng cũng có hổ con hỗ trợ, tuy rằng hổ con mới sinh chưa lâu, thế nhưng tốc độ trưởng thành khác thường và năng lực hai thuộc tính của nó vẫn có thể phát huy ra được một chút tác dụng.

Hai chiếc xe buýt vừa khởi động, những điểm sáng màu xanh biếc kia dường như bị giật mình tỉnh lại, nhanh chóng ập đến bọn họ một cách không có quy tắc gì, từng loạt tiếng "ong ong" truyền đến từ bốn phía rất rõ ràng.

Đáy lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, hắn lo lắng nhất chính là lũ Thanh Giáp Trùng có thể bay kia, cái bọn đó đến cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu mà cũng dám xông lên chém giết, vốn hắn còn tưởng có nhiều đốm sáng như vậy thì sẽ không phải là lũ Thanh Giáp Trùng khá hiếm gặp, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Giáp Trùng có thể phát quang.

Nhưng bây giờ, Sở Vân Thăng không thể không liên tưởng đến chúng nó, cái tiếng động "ong ong" kia, tuyệt đối là tiếng gây ra bởi cánh màng của côn trùng dao động với tần số cao, chỉ có côn trùng biết bay mới có thể như thế!

Chỉ trong thời gian một suy nghĩ, sự nghi hoặc rất nhanh liền được trả lời. Khi ánh đèn xe được bật lên, điểm huỳnh quang màu xanh đang bay đến gần càng ngày càng lớn, hiển hiện ra hình dáng đầy đủ của chúng.

Đó là một con quái vật to cỡ một chiếc điều hòa treo tường loại nhỏ, có hai cánh thon dài, cả người tản ra ánh sáng huỳnh quang trong suốt màu xanh lục. Khác với Thanh Giáp Trùng, thân thể chúng nhỏ hơn, chỉ có hai cánh, có ba cặp chân dài, bay ở độ cao thấp hơn Thanh Giáp Trùng rất nhiều.

Nhìn những con Lục Huỳnh Trùng này càng ngày càng gần, Sở Vân Thăng nắm chặt súng lục trong tay, hắn căn bản chưa từng được huấn luyện bắn súng gì cả, kỹ thuật bắn tệ hại cực kỳ!

Khi hắn còn đang nhẫn nại chờ cho con Lục Huỳnh Trùng kia đến gần thêm chút nữa, Điền Duy Đại đứng bên cạnh hắn đã nổ súng!

Kỹ thuật bắn của Điền Duy Đại khá hơn Sở Vân Thăng rất nhiều, liên tiếp bắn hai phát đều trúng vào một con Lục Huỳnh Trùng đang vồ tới, con côn trùng bị trúng phải đạn năng lượng hỏa, cả người bốc lên ngọn lửa, rơi thẳng xuống đất.

Hai phát súng này, đại khái khiến cho Sở Vân Thăng hiểu được thực lực của Lục Huỳnh Trùng, tuy rằng còn không biết khả năng tấn công của chúng thế nào, thế nhưng khả năng phòng ngự thì kém xa Thanh Giáp Trùng.

Sở Vân Thăng tự đánh giá một chút, đại khái là một phát đạn có thể đối phó với một con, đương nhiên đó là trong điều kiện tiên quyết là hắn bắn trúng.

Từ sau khi xây dựng hoàn tất Dung Nguyên Thể tầng một của cảnh giới Hai Nguyên Thiên, năng lực khống chế nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng đã tăng lên rất nhiều, chẳng những vậy, độ hòa hợp giữa nguyên khí bản thể và nguyên phù phong ấn trên vũ khí cũng hơn xa trước đây.

Khi ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, hắn chỉ sử dụng được nguyên khí thiên địa nguyên thủy, chỉ có thể truyền nguyên khí vào trong súng lục hoặc là tên băng một cách máy móc, về phần phát huy hiệu quả thế nào thì hắn đều giao cho nguyên phù đi xử lý.

Nhưng hôm nay, hắn đã có thể chủ động phân bố, vận hành, thay đổi nguyên khí bản thể, dựa theo pháp tắc quy định trên nguyên phù mà tập trung sức mạnh vào một đặc tính tấn công nào đó mà hắn cần, ví dụ như trong tình huống hiện tại, hắn cần cường hóa cho năng lực thiêu đốt và nổ tung của đạn nguyên khí, mà không phải là năng lực xuyên thấu.

Đương nhiên nếu muốn làm được việc này một cách hoàn hảo, năng lực Dung Nguyên Thể tầng một của Sở Vân Thăng hiện tại hiển nhiên là chưa thể được, hắn bây giờ chỉ có thể bước đầu thay đổi loại đặc tính này mà thôi.

Chỉ khi nào hắn hiểu được càng sâu sắc hơn về pháp tắc trong nguyên phù và từng bước rèn luyện cái kỹ năng này, thì mới có thể chân chính phát huy ra uy lực lớn nhất của vũ khí nguyên phù!

Bây giờ, ba con Lục Huỳnh Trùng lao lên đầu tiên đã bị Điền Duy Đại nhanh chóng bắn rơi hai con, chỉ còn một con vọt tới trong cự ly năm mét, bị Sở Vân Thăng một phát bắn nát!

Nếu như lúc trước là Sở Vân Thăng kinh ngạc về kỹ thuật bắn súng của Điền Duy Đại, thì lúc này, Điền Duy Đại lại càng thêm khiếp sợ uy lực năng lực hỏa của Sở Vân Thăng, chỉ một phát súng đã trực tiếp bắn nổ Lục Huỳnh Trùng, thậm chí còn không cho chúng nó cơ hội rơi xuống!

Nhưng mà, sự khủng bố của Lục Huỳnh Trùng cũng không phải thể hiện tại sức chống cự của bọn chúng, mà là giống như lũ Hồng Nhãn Ma Thảm, dựa vào cái số lượng vô cùng khổng lồ!

Sau khi ba con tấn công thử nghiệm xong, lượng lớn Lục Huỳnh Trùng phía sau liền ồ ạt vồ đến, từng điểm sáng màu xanh lục như chiếu sáng toàn bộ không gian chiến đấu của bọn họ.

Sở Vân Thăng ổn định tâm thần, liên tục nổ súng, kỹ thuật bắn cũng hắn không chuẩn lắm, thường xuyên bắn vào khoảng không. Bởi vậy hắn càng thêm coi trọng lượng nguyên khí tiêu hao, cuối cùng đại khái khống chế ở mức mỗi phát đạn vừa vặn giết chết một con Lục Huỳnh Trùng, hắn bây giờ đã không còn Nhiếp Nguyên phù để bổ sung nữa, bất cứ lúc nào cũng phải lưu ý đến những biến hóa của nguyên khí bản thể.

Lục Huỳnh Trùng rất thông minh, rất nhanh đã không dám tiếp tục đối chọi với Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại có khả năng uy hiếp đến chúng, những con côn trùng lọt lưới trực tiếp đánh về cửa sổ thủy tinh của xe buýt, dùng cái miệng nhỏ dài sắc bén hình mỏ chim của mình phát động tấn công.

Trên cái loại miệng hình mỏ chim này lập tức phun ra chấy dịch màu xanh lục, dễ dàng hòa tan cửa sổ thủy tinh của xe buýt, Lục Huỳnh Trùng ong ong trực tiếp chui vào, người trong xe lập tức kêu gào hoảng loạn!

"Chủ nhiệm Hoàng, ông xuống phía dưới! Giết lũ côn trùng tiến vào!" Sở Vân Thăng vừa lùi ra sau vừa đá đá Hoàng Nhân Khoan, vừa rồi gã quan viên gan thỏ đế này hầu như không phát huy ra được chút tác dụng nào, những con Lục Huỳnh Trùng xông đến trước mặt hắn và Điền Duy Đại đều là do hổ con gầm lên đẩy ra.

"Ta, ta, có thể làm được sao?" Hoàng Nhân Khoan thất kinh nói.

Lời hắn còn chưa dứt, bên trong xe liền vang lên một tiếng hét thảm, một con Lục Huỳnh Trùng đã lớn hơn một chút kéo theo một thi thể khô quắt bay ra từ trong xe, cái miệng dạng ống hút trên cái mỏ vẫn còn đang cắm vào ngực y, cả người cứ như đã bị "Hấp Tinh Đại Pháp" trên ti vi hút khô vậy.

"Đi nhanh!" Sở Vân Thăng vội nói, lại đá Hoàng Nhân Khoan hai cái, những người phía dưới căn bản không phải là đối thủ của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng, cái cô bé từng hỏi Sở Vân Thăng rằng cháo ăn ngon không và mẹ của nàng cũng đều đang ở trong chiếc xe này.

Sở Vân Thăng bị Hoàng Nhân Khoan làm cho phân tâm một chút, lại để cho mấy con Lục Huỳnh Trùng thừa cơ nhào tới, nếu như không phải Điền Duy Đại kịp thời phát động năng lượng hệ hỏa bảo vệ, thiếu chút nữa đã bị Lục Huỳnh Trùng đâm cái miệng sắc nhọn kia vào rồi!

"Ta không làm được, thật sự không làm được, ngay cả gà ta còn chưa từng giết!" Hoàng Nhân Khoan bị cái xác khô dọa cho nhũn ra, suýt nữa là lộn cổ từ trên mui xe xuống!

"Nếu như không đi, vậy thì bố giết ngươi trước!" Sở Vân Thăng nổi giận nói, Pằng một phát bắn vào trần xe, cố gắng hết khả năng phát huy năng lực thiêu đốt, lại giảm thiểu năng lực xuyên giáp, rất nhanh đã đốt ra trên mui xe một lổ thủng lớn, trực tiếp đá Hoàng Nhân Khoan vào trong đó.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK