Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 94: Quái vật chưa biết!


Sở Vân Thăng cũng chỉ suy nghĩ qua mà thôi, chuyện giữa “Vu Bà” và tín đồ của bà ta là chuyện hai bên cùng tự nguyện, bản thân hắn bớt xen vào thì tốt hơn, từ xưa đến nay những người này đều là cái quần thể cuồng nhiệt nhất.

Sau khi đám người lão Thôi có được thức ăn bổ sung, liền nhiệt tình vô cùng, tâm tình tốt lên hẳn, rất nhanh đã sửa xong ô tô, tiềm lực của con người quả nhiên là vô cùng vô tận, tuyệt vọng và hy vọng, chỉ trong khoảng khắc liền có thể tạo nên kỳ tích.

Trong màn đêm vắng lặng, dường như ngay cả gió cũng đã ngừng lại.

Sở Vân Thăng tu luyện một hồi, cảnh giới Hai Nguyên Thiên chính là quá trình xây dựng cấu trúc Dung Nguyên Thể hoàn chỉnh, cần chia làm năm giai đoạn lần lượt khơi thông dung hợp, hắn bây giờ mới chỉ miễn cưỡng hoàn thành việc cải tạo dung hợp giai đoạn đầu tiên, hắn còn không biết sau khi xây dựng xong giai đoạn thứ hai, thực lực của mình sẽ tăng lên bao nhiêu? Hắn bây giờ gần như là tự mình mày mò tiến tới, chỉ biết là càng tu luyện mới có thể càng mạnh.

Kỳ thực đâu chỉ một mình hắn như vậy, vài tên chiến sĩ thức tỉnh khác trong xe, ngoại trừ "Vu Bà" ở cùng với những tín đồ của bà ta ở phía sau xe ra, năm người khác nếu như không ngủ thì đều thử nghiệm các cách khác nhau để tăng năng lực của mình lên, đây chính là kỹ năng bảo vệ tính mạng duy nhất của bọn họ, được ông trời ban cho, tất nhiên là phải hết sức quý trọng rồi.

Năm người này đều có suy nghĩ của riêng mình, khi Sở Vân Thăng đã giải quyết được vấn đề thức ăn, Hoàng Nhân Khoan lập tức kiên định đứng bên phía Triệu Sơn Hà, đến cả "Vu Bà" và Điền Duy Đại cũng đổi phe, Đầu Bếp trầm mặc không nói thì tiếp tục trầm mặc, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, người cô độc đột nhiên từ Triệu Sơn Hà biến thành Lê Việt.

Lúc này, thấy Sở Vân Thăng tỉnh lại, Điền Duy Đại lật đật chạy lại, móc từ áo trong ra một hộp thuốc lá nhăn nheo, cẩn thận từng li từng tí rút ra một điếu đã hút quá nửa, mượn lửa của Sở Vân Thăng châm lên, hút một hơi thật sâu, sau đó đưa qua cho Sở Vân Thăng, nhưng Sở Vân Thăng chỉ lắc đầu không nhận.

"Sở đại ca, anh nói người chết rồi còn có kiếp sau không?" Điền Duy Đại không đầu không đuôi nói một câu.

"Có lẽ có!" Sở Vân Thăng thuận miệng nói, vấn đề này phần lớn mọi người khi ở những lúc không có ai nói chuyện, hoặc là khi phiền não đều sẽ nghĩ đến, hắn cũng đã từng nghĩ qua, có điều cuối cùng cũng không đi tới đâu cả.

"Em từ nhỏ đã không cha không mẹ, mười tám tuổi đi lính, tiểu đội trưởng vẫn luôn chiếu cố em, đối đãi với em như em ruột." Trong ánh mắt Điền Duy Đại lóe lên một chút hào quang, có điều rất nhanh liền ảm đạm lại, giọng điệu chán nản tiếp tục nói: "Trong cuộc chiến bảo vệ Thân Thành, cả đại đội chúng em đều hy sinh quá nửa, cấp trên nói quần chúng còn chưa rời đi thì không được phép rút lui, phải liều chết giữ vững!

Những ngày đó, mỗi ngày đều có người chết, em sợ hãi, em kinh hoảng, thừa dịp hỗn loạn muốn chạy trốn, kết quả bị đội canh gác tóm được. Ngày thứ hai, ở trước mặt tất cả anh em trong trung đoàn, tất cả lính đào ngũ đều bị xếp thành một hàng, trung đoàn trưởng tự mình đứng ra xử quyết, đại đội trưởng ngăn cản trước mặt trung đoàn trưởng, đưa đầu ra trước họng súng lục của trung đoàn trưởng mà đảm bảo, xin cho chúng em cơ hội được lập công chuộc tội."

Điền Duy Đại như đang tự nhủ với mình, lẩm bẩm không ngừng:

"Cùng ngày hôm đó, em lập tức bị điều đến trận địa trước nhất đang giao chiến với côn trùng để lập công chuộc tội, tất cả mọi người đều điên rồi, xông vào chém giết cùng một chỗ với côn trùng, sau đó côn trùng rốt cuộc lui lại, em lại vẫn còn sống.

Vào đêm hôm đó, em thức tỉnh, vẫn chưa kịp báo lên trên, tiểu đội trưởng nói toàn đại đội chúng em, chỉ có mình em gặp vận may, thức tỉnh rồi, muốn em cùng sống cùng chết với anh em như một người đàn ông chân chính, tuyệt không lùi một bước!

Ngày thứ hai đàn công trùng lại đến với quy mô còn đông hơn, chúng nó hứng chịu đạn đại bác bắn phá kịch liệt của pháo binh, tràn ngập trời đất, xông phá lung tung, các anh em từng người từng người ngã xuống, đến cuối cùng, khi đã gần chết sạch rồi, đại đội trưởng, tiểu đội trưởng và các anh em còn lại đều cột bom khắp người, hẹn đến kiếp sau sẽ tiếp tục làm chiến hữu, cùng đồng quy vu tận với côn trùng, khi đó, em lại sợ hãi, em len lén ném bom đi, trốn dưới xác chết của chiến hữu, thoát được...."

Giọng nói của Điền Duy Đại càng ngày càng nhỏ, về sau hầu như không thể nghe được nữa, vẻ mặt hắn như dại ra, ngay cả điếu thuốc lá đã đốt tới khóe tay cũng không hề cảm thấy.

Nghe đến đó, Sở Vân Thăng chợt nhớ đến khi ở trên căn nhà thổ cư ở chỗ thôn xóm kia, nhìn những binh sĩ đó cuối cùng cũng kích nổ bom cùng chết với côn trùng, cái loại kiên quyết thảm liệt này, cần có quá nhiều dũng khí.

Sở Vân Thăng cũng dần hiểu được sự đau khổ đang hành hạ trong lòng Điền Duy Đại, hắn hy vọng có kiếp sau, có thể gặp lại những người thân chiến hữu của hắn, lại lo nếu có kiếp sau, các chiến hữu sẽ khinh bỉ hắn như một tên lính đào ngũ.

Cho nên trong giấc mơ hắn thường hét lên: Tôi không phải lính đào ngũ!

Kỳ thực, Điền Duy Đại vừa mâu thuẫn vừa nhát gan này vốn cũng chưa từng nói cho Triệu Sơn Hà rằng mình từng là lính đào ngũ, thế nhưng mỗi lần hắn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đều sẽ hét lên vài tiếng như vậy, không bao lâu thì tất cả mọi người đều biết rằng hắn từng là lính đào ngũ.

Một lát sau, tài xế đổi sang tốp mới, tiếp tục rung rung lắc lắc tiến về phía trước.

Điền Duy Đại vừa dốc hết bầu tâm sự dường như đã ngủ say, Sở Vân Thăng cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc mơ, chỉ còn hổ con là vẫn dựng đứng lỗ tai, tinh thần tỉnh táo.

Cũng không lâu lắm, Sở Vân Thăng mơ hồ cảm giác được thân thể căng thẳng, xao động không yên của hổ con trong lòng mình, hắn giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Khi hổ con cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lại không thể đoán ra nguy hiểm đến từ nơi nào, thường thường sẽ có biểu hiện khẩn trương như vậy.

Thuộc tính phong thần bí, lại thêm giác quan trời sinh của mãnh thú, Sở Vân Thăng vẫn luôn tin tưởng không dám phớt lờ những phán đoán của hổ con.

"Dừng xe!" Sở Vân Thăng đột nhiên quát lên, trong thùng xe yên tĩnh tựa như nổ vang một tiếng sét.

"Dừng xe!" Sở Vân Thăng khẩn trương đứng lên, không để ý việc mọi người bị hắn đánh thức, lần thứ hai quát lên.

Ô tô đột nhiên dừng lại, hai chiếc xe buýt phía sau cũng khẩn cấp dừng lại, tất cả mọi người đều khẩn trương.

"Có chuyện gì vậy?" Hoàng Nhân Khoan liền vội vàng hỏi.

"Tắt máy! Tắt đèn!" Sở Vân Thăng không có thời gian để ý đến lão, khom người đi tới phía sau tài xế, vội vã nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Sơn Hà đang đứng canh gác trên mui xe nhảy xuống, mở cửa xe ngờ vực hỏi.

Sở Vân Thăng móc súng lục ra, kiểm tra đạn dược, nhẹ nhàng nói: "Gần đây có quái vật!"

"Quái vật gì?" Hoàng Nhân Khoan khẩn trương chen miệng.

"Không biết!" Xuyên qua kính chắn gió, Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào bên ngoài, ở ngoài là một mảnh đen kịt, những chiếc xe phía sau cũng đã tắt động cơ và đèn xe.

"Hướng nào?" Lê Việt hỏi nhanh.

"Không biết!" Sở Vân Thăng vẫn trả lời một câu như cũ, hắn đúng là không biết nguy hiểm đến từ hướng nào, hắn còn chưa cảm thấy được nguyên khí xung quanh có chút dao động khác thường nào.

"Vậy làm sao anh biết là có quái vật tới?"

"Tiểu Sở, cậu không đùa chứ!"

Triệu Sơn Hà và Hoàng Nhân Khoan gần như là cùng mở miệng.

Sở Vân Thăng hoàn toàn không để ý đến những nghi ngờ của bọn họ, điều động nguyên khí, toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác cực độ.

Mọi người cũng bị sự khẩn trương của hắn lây nhiễm, hạ thấp tiếng hít thở, không dám nói gì nữa, cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Qua một lúc, không có gì xảy ra.

Nếu như không phải biết rằng giác quan của hổ con vẫn luôn luôn chính xác, có lẽ Sở Vân Thăng cũng sẽ hoài nghi.

"Sở tiên sinh, có phải là anh đã chuyện bé xé ra to rồi không?" Giọng nói quái đản của Lê Việt đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng, hắn vẫn có ít nhiều bất mãn với việc Sở Vân Thăng trợ giúp cho Triệu Sơn Hà, chỉ có điều thức ăn của Sở Vân Thăng đúng là đã giúp họ vượt qua được nguy hiểm, lúc đó cũng không tiện phàn nàn gì.

"Phải đấy, đừng dọa người thế chứ." Hoàng Nhân Khoan buông lỏng thân thể, tựa lên chỗ dựa lưng trên ghế, gật đầu nói.

"Mau nhìn, kia là cái gì!" Điền Duy Đại ngồi ở đuôi xe đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi.

Tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, xoát một tiếng, đã lướt đến đuôi xe. Trong bóng tối nhìn không thấy bóng dáng, nhưng vẫn có thể cảm giác được Sở Vân Thăng di chuyển tốc độ cao làm phát ra tiếng gió sắc bén, mọi người đều kinh hãi không thôi.

Trong bóng tối mé phía sau, hiện ra ba điểm sáng màu xanh biếc lấp lánh, cách mặt đất hơn hai mét, lắc la lắc lư, không biết là thứ gì.

"Bên này cũng có!" Trong bóng tối, giọng nói của Hoàng Nhân Khoan có chút run rẩy.

"Chủ nhiệm Hoàng và Vu Bà bảo vệ xe buýt phía sau, những người khác chuẩn bị chiến đấu." Triệu Sơn Hà nhanh chóng đưa ra quyết định.

Lúc này càng ngày càng nhiều điểm huỳnh quanh màu xanh biếc từng điểm từng điểm lộ ra, có cao có thấp, đám người Sở Vân Thăng đã hoàn toàn bị bao vây vào giữa!

Trước kia Sở Vân Thăng đều là được hổ con báo trước về mối nguy hiểm, dập tắt tất cả ánh sáng và giấu kín hơi thở, chờ Xích Giáp Trùng vòng qua, tránh khỏi nguy hiểm.

Mà những quái vật lạ lẫm có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục này, dường như có khả năng cảm nhận vô cùng mạnh mẽ, đã lén lút bao vây đám người Sở Vân Thăng.

Lúc này có ẩn nấp nữa cũng đã vô dụng, ngược lại còn khiến cho địch nhìn thấy mà ta thì mù..


----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK