Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 184: Hãy vững lòng bền chí!

Sở Vân Thăng vừa bước vào liền bị "bắn" ngược ra ngoài!

Là chằng chịt vô số gai băng nhỏ dài bắn ra từ trên lưng những con chuột phát sáng bên trong tòa nhà, cái nào cái nấy sắc nhọn lạnh lẽo thấu xương.

Sở Vân Thăng hiện giờ thực sự quá mức suy yếu, nếu như đổi lại thời điểm toàn thịnh, chỉ bằng cái loại gai băng này, dù cho có nhiều gấp mấy lần thì hắn vẫn có thể lao thẳng như gió, hoàn toàn không phải chịu chút cản trở nào.

Có câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, còn hắn thì là người vào chỗ tối bị chuột khinh.

Sở Vân Thăng hung hăng nghiền chết một con chuột, kiếm Thiên Ích vào lại bao, nhấc lên khẩu súng năng lượng tối treo bên hông, dốc hết toàn lực bắn ra một phát súng, bắn cho lũ chuột phía trước nổ tứ tung tạo thành một lỗ hổng, trùm áo choàng lại, xông thẳng qua giữa đàn chuột.

Hắn gần như là dẫn nát thân thể của lũ chuột vọt lên lầu, cái cảm giác dưới chân mềm mềm nhũn nhũn, cộng thêm tiếng chít chít chí chóe chói tai, làm cho hắn sởn hết cả gai ốc, chừng này phải bao nhiêu chuột cơ chứ?

Chỗ tốt duy nhất mà năng lượng tối mang đến đại khái chính là đây, để cho người ta không nhìn thấy cái lũ chuột đông nghìn nghịt này, bằng không lỡ gặp người nhát gan, chỉ sợ bị dọa cho đái cả ra quần, còn chưa đánh mà trong lòng đã thua mất rồi.

*****

Dương Đống lúc này đã triệt để luống cuống, từ tầng một rút lui đến tầng hai, tầng hai rút lui đến tầng ba, một mực rút lui lên đến tầng mười hai, lũ chuột vẫn còn đang tràn lên, trong đó tầng tám và tầng chín có khá nhiều đồ nội thất làm bằng gỗ, bọn họ cũng chẳng màng nguy hiểm cả tòa nhà có thể bị đốt cháy, phóng hỏa cả hai tầng, cố gắng cản trở thế tấn công của lũ chuột, nhưng không ngờ không mất bao lâu liền bị những con chuột tỏa ra ánh sáng xanh lục kia dập tắt một cách thần kỳ.

Chuột cũng có thể phát quang? Đây còn là chuột sao?

Trái tim Dương Đống đập thình thịch, thực sự phải chết sao? Tử vong gần trong gang tấc đã ép cho hắn không thở nổi, bọn họ liên tục đã có ba người mất mạng ở những tầng dưới, những người còn lại cơ bản ai cũng đều bị thương.

Tiếng chuột ngấu nghiến thịt và xương người, kèm theo tiếng hét thảm thê lương mà đau đớn của ba người, làm cho họ sợ hết hồn hết vía, kinh hồn táng đảm.

Nguyên bản bọn họ còn cho rằng gặp được chuột tức là có được thức ăn, nhưng ai ngờ, chỉ chớp mắt thôi mà bản thân đã biến thành "thức ăn" của đám "thức ăn" này rồi!

Ở tầng mười hai và tầng mười bốn, bọn họ cố sức triệt để chặn kín đường đi, quyết tâm ngăn chặn đợt tiến công của lũ chuột, chờ đợi đến khi ánh sáng yếu ớt trên bầu trời xuất hiện.

Chuột thông thường đều không hoạt động dưới ánh sáng mặt trời, biết đâu đến lúc đó chúng nó sẽ rút lui thì sao.

Nhưng không ngờ thế tiến công của lũ chuột lại cực kỳ sắc bén, chẳng mất bao lâu đã lần lượt đột phá qua từng tuyến phòng ngự của họ, khí thế như muốn chém tận giết tuyệt bọn họ không tha!

Mà Vương Khởi Thuận bây giờ lại vô cùng khát vọng có một con Xích Giáp Trùng xuất hiện, dọa lui cái bọn chuột thích ỷ mạnh hiếp yếu này đi. Ngày xưa có đánh chết hắn cũng không muốn gặp cái lũ Xích Giáp Trùng lâu lâu lại lòi ra một con đó, nhưng lúc này có muốn thế nào cũng chẳng thấy bóng một con.

"Lão Dương, anh nói chúng ta sẽ chết sao?" Vương Khởi Thuận nhếch nhếch đôi môi khô khốc, thất thần nói. Là một người bình thường, gã có thể chịu đựng được tới bây giờ đã không dễ dàng, cứ nhìn một nghiên cứu viên của bộ nghiên cứu đã bị dày vò triệt để suy sụp, vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng thì hiểu.

"Các ngươi sẽ chết sạch, ai cũng chạy không thoát, ha ha, đều phải chết, ha ha, một tên cũng chạy không thoát!" Gã nghiên cứu viên phát rồ mặt mày vặn vẹo điên cuồng hét lên, dáng vẻ như là đang rất hưng phấn.

"Cái thằng nhát chết này sợ điên cả người rồi!" Dương Đống móc hộp thuốc lá vẫn luôn giấu sâu trong lớp áo ra, bên trong chỉ còn một điếu thuốc, đây là điếu hắn giữ lại để thưởng thức trước khi chết.

Thân điếu thuốc có vô số nếp nhăn, hắn phải mất rất nhiều công sức mới vuốt phẳng nó lại được. Liền lại gần đống lửa say sưa nuốt mây nhả khói, bỗng dưng, hắn ngậm điếu thuốc, thừa dịp gã nghiên cứu viên phát điên đang lải nhải cằn nhằn không phòng bị, dùng báng súng giáng mạnh vào ót hắn.

Máu nóng đỏ tươi lập tức từ sau đầu y phun ra thấm đẫm quần áo, đâm đầu ngã xuống sàn nhà, tạm thời hôn mê.

Dương Đống tay phải cầm súng, tay trái nhếch nhếch điếu thuốc trên miệng, phun ra một ngụm khói, đá đá gã nghiên cứu viên đã không còn động đậy nữa, mắng: "Mẹ kiếp, nói lắm làm bố nhức cả đầu!"

Ánh mắt của hắn dời từ mặt đất quét qua những người còn lại, bỗng nhìn thấy gã Edgar da đen vẫn còn chưa chết, liền hung hăng trừng mắt nhìn y, hàm hồ chửi rủa một câu: "Cái thằng mọi đen khốn kiếp, sống dai như đỉa!"

Edgar bị ánh mắt hung ác của Dương Đống dọa cho giật mình, "ngoan ngoãn" rụt cổ lại, trong lòng một lần lại một lần tụng niệm "....Hãy vững lòng bền chí...."

"Đều là do thằng mọi đen này dẫn chuột đến, mẹ kiếp!" Edgar tránh thoát ánh mắt của Dương Đống, nhưng lại không tránh được ánh mắt phẫn hận của Lưu Thiết Sinh vốn vẫn luôn chán ghét y.

Nếu không phải do cái thằng mọi đen này, làm sao sẽ dẫn lũ chuột chết tiệt tới đây? Đều là do tên khốn kiếp này mang tai họa đến, sắp sửa phải vứt luôn cả mạng rồi!

Lưu Thiết Sinh càng nghĩ càng cảm thấy như thế, lửa giận ngập đầu thôi thúc hắn bước đến trước mặt Edgar, giơ chân phải lên hung hăng đá túi bụi lên người Edgar, phát tiết cơn tức đầy ắp trong lòng.

Edgar không dám trả đòn, súng trong tay Lưu Thiết Sinh lúc nào cũng có thể xử đẹp y, y chỉ biết ôm chặt đầu, co rúc trên mặt đất, trong miệng vẫn chỉ lầm bầm lầu bầu: "Hãy vững lòng bền chí..."

"Tụng này! Mày tụng này! Xem bố có đạp chết thằng khốn mày không!" Lưu Thiết Sinh càng nghe càng tức giận, thả sức hành hung Edgar, như thể chỉ có như vậy, mới tạm thời làm cho hắn quên đi cảm giác sợ hãi cái chết mà lũ chuột đưa đến.

Lũ chuột phía dưới đã phá tan tầng thứ mười hai, bởi vì không có tầng mười ba nên chúng vọt thẳng lên tầng mười bốn, cũng chính là tầng ngay dưới chân bọn họ, tiếng gặm nhấm rột roạt cũng càng ngày càng rõ ràng.

Bước chân tử vong cũng càng dồn dập hơn, tuy rằng từ cái ngày mà Kim Lăng biến mất, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ sớm muộn gì mình cũng sẽ chết, nếu không phải bị côn trùng ăn thì cũng là cạn kiệt lương thực mà chết đói.

Nhưng khi cái chết thực sự giáng xuống, ai cũng không thể thản nhiên đối mặt với nó, huống chi còn là cái kiểu bị lũ chuột cắn chết tươi thế này, chẳng khác gì "lăng trì xử tử", từng miếng từng miếng thịt bị chuột cắn xé giật xuống, máu thịt bầy nhầy, chỉ cần tưởng tượng trong đầu thôi cũng đã khiến cho người ta sởn tóc gáy!

Vương Khởi Thuận thậm chí còn nghĩ: Kỳ thực bị Xích Giáp Trùng đâm chết cái rẹt, ngay lúc này lại là một sự "hạnh phúc" mà hắn có khát khao cũng chẳng được...

Ánh mắt của Dương Đống cũng không dừng lại quá lâu trên thân thể đang bị tẩn quất của Edgar, y chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của tên da đen này, cũng chẳng muốn liên quan đến, mọi người lập tức đều sẽ chết, ai còn quan tâm đến mấy thứ này?

Hắn nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, rơi vào người Tô Thần Di ở phía sau Edgar. Cô nàng run cầm cập, lại có vẻ yếu mềm đáng thương, Dương Đống rất kinh ngạc bản thân vào cái thời điểm cận kề biên giới cái chết thế này, không ngờ mình còn sinh ra dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt, chẳng lẽ là một loại điên cuồng trước khi chết?

Ai có thể nói rõ chứ? Lúc này, muốn làm thì làm thôi, tính mạng của hắn cũng chỉ còn lại chưa đến một hồi, còn có cái gì phải băn khoăn nữa? Thời khắc ngồi chờ chết mới là đáng sợ nhất, cứ coi là khoảng khoắc buông thả dục vọng nguyên thủy trước khi chết đi!

"Ngươi muốn làm gì?" Tô Thần Di cảm nhận được ánh mắt đầy xâm lược của Dương Đống, kinh hoảng rụt mình về bức tường phía sau, run run nói.

"Con mẹ nó đừng có làm bộ. Chút nữa chuột xông lên, tất cả mọi người đều phải chết!" Dương Đống như nổi điên, ánh mắt sung huyết đỏ rực, hú lên quái dị, nhào lên người Tô Thần Di, xé rách quần áo của cô gái này.

Tử thần từng bước từng bước đến gần tầng mười lăm, lũ chuột chít chít loạn xạ bắt đầu xuất hiện ở ngoài cửa hành lang, từng đống từng đống bàn ghế chất đống trước cánh cửa gỗ, đùng, đùng, đùng, liên tiếp bị những gai băng màu xanh lục chọc thủng lỗ chổ, xuyên qua những lổ nhỏ này mơ hồ có thể thấy được lũ chuột dày đặc như một cơn hồng thủy.

Bên trong tầng mười lăm đã hoàn toàn hỗn loạn, kêu khóc, nổi điên, ẩu đả phát tiết, vật lộn giữa cưỡng hiếp và chống cưỡng hiếp...

Vương Khởi Thuận chảy nước mũi, lồng ngực phập phồng không ngừng, tuyệt vọng nhìn cánh cửa đã thủng trăm ngàn lỗ, sợ hãi run rẩy đặt họng súng trường vào trong miệng, báng súng đặt lên mặt đất, thoát giày, dùng ngón chân đè lấy cò súng, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau chảy xuống họng súng.

Hắn không muốn bị chuột cắn chết, không bằng làm một phát chết cho thống khoái!

Nhưng mà, trái tim hắn run rẩy kịch liệt, cả thân thể cũng không ngừng rung động, gần như chết ngất nhìn chằm chằm vào cánh cửa, một con chuột cuối cùng cũng chui ra từ lỗ hổng, nếu không nổ súng thì không kịp nữa rồi!

Hắn hét lớn một tiếng, nhắm mắt lại, ngón chân đè xuống cò súng. Ầm ....

Trước khi chết, hắn dường như nghe thấu dưới lầu có người la lên, chỉ có điều hắn rất nhanh đã không thể nghe được gì nữa.

Con chuột vừa xông vào liền nhảy lên chân Lưu Thiết Sinh gần đó nhất, Lưu Thiết Sinh mặc kệ Edgar, xoay người hướng về lũ chuột ngoài cửa bắn liền vài phát, điên cuồng gào lên: "Tới a, tới a, tới a..."

Chuột tràn vào càng nhiều hơn, dọc theo chân bò lên người hắn, Lưu Thiết Sinh ném khẩu súng trường đã hết đạn xuống, rút khẩu súng lục bên hông ra, nhắm ngay đầu mình, không chút do dự bóp cò, một tiếng súng vang lên, thân thể ngã thẳng xuống đất, hai chân phản xạ co giật vài cái, bên dưới đầu hắn, máu tươi chậm rãi lan tràn...

Tô Thần Di run run rút từ trong chiếc áo vừa bị xé ra con dao găm mà nàng giấu kín bên trong, hung hăng đâm vào cổ Dương Đống, nàng dẫu có chết cũng sẽ không để cho tên đàn ông này đạt được mục đích.

Đồng thời nàng cũng bị báng súng của Dương Đống đập trúng, rơi vào hôn mê.

Dương Đống ọc ọc trào bọt máu, há to miệng, hai tay ôm chầm lấy khí quản thủng lổ, ngửa mặt ngã xuống...

Nghiên cứu viên nổi điên, từ cửa sổ, từ tầng mười lăm, cười ha ha nhảy xuống....

Hai nghiên cứu viên một nam một nữ còn lại, ôm lấy nhau, trong tiếng khóc lớn, dùng mảnh gỗ sắc nhọn, đâm xuyên qua yết hầu đối phương....

Lũ chuột rột roạt rốt cục gặm nát cánh cửa, chen chúc xông vào.

Vương Khởi Thuận, Lưu Thiết Sinh, Dương Đống, Tô Thần Di, tên điên,... Một người nối tiếp một người, tự sát, bị giết, lần lượt ngã nhào trong vũng máu!

Tựa như địa ngục trần gian.

Edgar tuyệt vọng nghe tiếng hét thảm lúc chết của "đồng bạn", như một con đà điểu giấu đầu thật sâu vào trong thân thể, nghẹn ngào lẩm nhẩm: ".... Hãy vững lòng bền chí, hãy vững lòng bền chí, hãy vững lòng bền chí, hãy vững ..."

Chuột lúc nha lúc nhúc leo lên thân thể Edgar, càng nhiều hơn nữa thì chen chúc chặt cứng nơi cửa vào nhỏ hẹp.

Từng luồng kiếm quang như sao băng từ ngoài cửa xuyên thấu vào, toàn bộ đàn chuột đang tắc nghẽn lại cửa chính lập tức lơ lửng lên không, bị tàn sát sạch sẽ giữa một mảnh ánh kiếm bay múa.

Mười hai luồng bóng kiếm tung hoành chém giết hoàn toàn cắt lũ chuột thành mảnh nhỏ, dù cho là bọn chuột phát quang cũng không có một chút khác biệt gì!

Toàn bộ chuột tại cửa vào trong nháy mắt đã bị tàn sát không còn, thịt chuột nát vụn đều từ không trung rơi xuống, lát thành một tầng xác chuột máu me bầy nhầy thật dày phủ lên mặt đất.

Sở Vân Thăng đạp lên xác chuột, bọc áo choàng, chui qua cánh cửa tầng này. Hiện ra trước mắt hắn, là những xác chết máu me vung vãi, cùng với lũ chuột bên trong đang hốt hoảng rút lui.

Những mẩu gỗ nơi đống lửa trong phòng nổ vang lách tách một hồi, hắn thất vọng lảo đảo một cái, hắn đã dốc hết toàn lực, liều chết huy động tất cả nguyên khí bản thể, phát ra đòn tấn công mạnh nhất của hắn - kiếm chiến kỹ, thế nhưng vẫn chậm một bước, bọn họ đều đã tự sát tập thể!

Mình ở tầng dưới đã hô hoán rồi, lẽ nào bọn họ không hề nghe thấy? Chỉ cần bọn họ kiên trì thêm một chút nữa, bản thân liền chạy tới nơi, nhưng chỉ một chút xíu thời gian đó, bọn họ lại từ bỏ, trở thành khoảng cách chênh lệch giữa sự sống và cái chết không thể vượt qua ...

Sở Vân Thăng thất vọng muốn xoay người rời đi, bỗng thấy giữa những thi thể có một cái xác trắng bóc rung động một cái, tiếp đó ở một góc khác, vang lên một tiếng rên rỉ yếu ớt: "... Hãy, hãy vững, vững lòng bền chí ..."

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK