Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#@# Hết quyển 4.

Làn sóng tấn công của côn trùng đột nhiên đình chỉ, từ nơi sâu trong Cự Phần truyền đến một tiếng rít gào thê lương, sóng âm cuồn cuộn, cả khu vực Hoàng Sơn đều chìm đắm trong tiếng rít gào chói tai này.

Tiếp đó, một màn kinh tâm động phách xuất hiện, tất cả côn trùng, bất luận lớn nhỏ, bất luận màu sắc, bất luận không trung mặt đất, đều dùng tốc độ không gì sánh được lao về phía vang lên tiếng gào thét.

Âm thanh rít gào vẫn duy trì liên tục, duy trì cường độ cực lớn, tựa như muốn đục thủng màng tai của người ta.

"Đi!" Sắc mặt Đại Băng sứ đại biến, quay sang quát một tiếng với Tuyết Băng sứ.

Nàng dùng tốc độ nhanh như chớp chộp lấy Sở Vân Thăng đã vỡ nát hết chiến giáp, thân thể cũng đang không ngừng phồng xẹp rất quỷ dị, cũng đưa chân đá Đàm Ngưng sinh tử không rõ sang Tuyết Băng sứ.

"Chia nhau ra mà đi! Phá vỡ phong tỏa của thần vực!" Đại Băng sứ nói xong cũng không quay đầu lại mà phóng người về phía đông, bởi vì hướng này cách biên giới phong tỏa của thần vực gần nhất.

Tuyết Băng sứ phản ứng chậm nửa nhịp, nàng không rõ đội trưởng vì sao muốn bản thân mình phải mang theo cô gái này chia ra chạy, nhưng nàng trung thành thực hiện mệnh lệnh của đội trưởng, hướng về phương hướng vật thể bay phía tây lao đi.

"Anna Nhan! Băng tộc hèn hạ nhà ngươi!.... Chặn các nàng lại cho ta!" Trên ngọn núi chính Hoàng Sơn truyền tới một tiếng hô tức giận, đại khái bởi vì đã tiêu hao quá nhiều năng lượng khi giao chiến với Sở Vân Thăng, nó đã không cách nào chiếu bóng lên bầu trời nữa.

Quân đoàn người máy và người bình thường ở dưới chân núi Hoàng Sơn lập tức chia ra làm hai nhóm.

Quân đoàn người máy thì ngay tức khắc bao vây Đại Băng sứ Anna Nhan đang nỗ lực đột phá, mà người bình thường bị thần vực khống chế thì lập tức như một làn sóng tràn về phía Tuyết Băng sứ.

Tuyết Băng sứ vừa lao đi bằng tốc độ nhanh nhất, vừa ngẫm nghĩ rõ ràng, đội trưởng muốn cướp đi Sở Vân Thăng, mà Đàm Ngưng là vị ứng viên cuối cùng để Đa Năng tộc có thể hoàn mỹ quy vị Thiên Đạo Nhân, bằng vào quy tắc hàng đầu của chương trình chính, nó nhất định phải chia ra truy kích mình, như vậy đội trưởng phía bên kia sẽ có hy vọng có thể xông ra được sẽ tăng lên rất nhiều!

"Cơ Khanh! Lập tức trợ giúp Đại Băng sứ!" Tuyết Băng sứ xẹt qua nhóm Thiên Hành Giả vẫn một mực tránh giao chiến, cao giọng hô lên.

Bản thân Cơ Khanh kỳ thực vẫn luôn không tin thần vực, chỉ tin Băng tộc, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe được phía bên phía thành Liệt Hỏa, Lục Tinh Thập Bát Tướng rống to với các Thiên Hành Giả vốn của thành Liệt Hỏa: " Đừng có động đậy! Đều đừng động đậy! Nghe cho kỹ, mụ nội nó, để cho bọn chó má đó chó cắn chó đi!"

Vốn có rất nhiều Thiên Hành Giả hết lòng tin tưởng thần vực, đến khi nhìn thấy thần vực một mực tàn nhẫn tiêu hao tính mạng loài người, trong lòng đã sớm dao động, đến giờ ai còn dám, còn nguyện ý hành động?

"Thành chủ!" Hứa Tình Thư kiên định nhìn Cơ Khanh, sắc mặt của nàng tỏ rõ lập trường.

"Thành chủ!" Nữ kỵ doanh sau lưng Hứa Tình Thư cùng với lượng lớn Thiên Hành Giả đồng thanh nói.

Cơ Khanh ngạc nhiên, hơi mấp máy miệng, cái phong thái kiều mị phóng đãng của nàng không còn sót lại chút nào, chung quy vẫn ngậm miệng không nói, nàng rất thông minh, không có những Thiên Hành Giả này ủng hộ, nàng có lẽ sẽ chẳng là gì.

Trên thực tế chẳng mấy chốc, nàng liền phát hiện đây là một quyết định "anh minh" tới cỡ nào!

Ngay khi thần vực và Băng tộc bắt đầu "tranh giành chiến lợi phẩm", côn trùng trong khu chất nhầy đã cấp tốc hoàn thành tập hợp, ba tòa Cự Phần đồng thời ngã xuống, phun về phía đàn côn trùng lúc nha lúc nhúc vô số chất nhầy đậm đặc.

Minh theo đường ống đi ra khỏi Cự Phần số 1, vô số côn trùng bắt đầu xoay tròn xung quanh nó, phân hóa, hòa tan...

Đâu đâu cũng là chất nhầy, bọt máu, sôi sục, trồi sụp vặn vẹo... Một túi dịch nhầy hình trứng khổng lồ sừng sững tận trời!

Gàoooo...

Một tiếng vang vọng trời không, tiếng kêu oai hùng, xuyên qua bầu trời, cắm nhập trời mây.

Một con cự trùng tiền sử cao hơn trăm mét, phá tan lớp màng chất nhầy, xuất hiện trên thế gian!

Đám Thiên Hành Giả hoảng sợ hít một hơi lạnh, đây là thứ quỷ gì.

Một khối giáp đầu hung mãnh hình tam giác vô cùng kiên cố, đang ngửa mặt lên trời hú dài, rung chuyển trời đất.

Phía dưới cổ của nó, vung vẩy bốn thanh giáp đao sắc bén to lớn dài ngoằng, mỗi cái đều dài tối thiểu hơn năm mươi mét!

Dưới thân mình là sáu cái chân cường tráng, mỗi một bước, đều khiến cho đại địa run rẩy.

Mà trên lưng thì phủ một tầng giáp xác thật dày, mặt trên giáp xác lại dựng ngược từng mảnh giáp sắc bén tựa như những "gai xương".

Phía sau người, một cái đuôi bọc giáp xác thật dài, phủ kín lân giáp, kiên cố dị thường, quét ngang một cái, ngay cả Cự Phần cũng bị nhổ tận gốc!
@Giống con Ultralisk trong starcraft

Đám Thiên Hành Giả hoảng sợ, bỏ chạy ra xa, bởi vì con quái vật khổng lồ đó, đang hùng hổ xông tới như muốn hủy thiên diệt địa.

Ầm!

Hai cái giáp đao dài hơn năm mươi mét ầm ầm hạ xuống, vô số người máy bị quật tung tóe lên không, mà hai cái giáp đao khác thì chém ngang giữa không trung, bóng đao loang loáng, đống người máy nhất thời tơi bời hoa lá, tan thành từng mảnh.

Vù!

Cái đầu to lớn hình tam giác của cự trùng tiền sử ngẩng thật cao, tiếp đó gục mạnh xuống, một luồng lửa đỏ đủ để tan chảy sắt đá phun ra, những nơi đi qua tất cả đều bị hóa thành tro bụi.

Bộp!

Cái giáp đuôi thật dài, tựa như một cây roi quét qua quân đoàn người máy, bao gồm cả Đại Băng sứ Anna Nhan đang nỗ lực đột phá vòng vây, đều bị quất bay!

Con quái vật khổng lồ tựa như một ác ma hạ phàm, không mất bao lâu liền triệt để dẫm nát quân đoàn người máy của thần vực như dẫm kiến dưới chân, tan đàn xẻ nghé.

Đại Băng sứ Anna Nhan bị cái đuôi quật trúng, miệng phun máu tươi, nàng cố nén đau đớn thuận thế bắn lên thật cao, xách theo cái thân thể càng lúc càng phồng xẹp kịch liệt của Sở Vân Thăng, liều mạng phóng như bay về phía đông.

Cự trùng tiền sử đạp qua vô số "thân thể" của người máy, đuổi thẳng theo sau.

Mắt thấy sắp đến biên giới phong tỏa của thần vực, Đại Băng sứ Anna Nhan điều động năng lượng băng toàn thân, liều mạng xông ra!

Nàng giờ khắc này cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Sở Vân Thăng không lâu trước - gần trong gang tấc, lại tựa như xa cách vạn dặm!

Cự trùng tiền sử đột nhiên mở cái miệng to như chậu máu ra, trên trăm cái "lưỡi" dài ngoằng hừng hực ngọn lửa màu tím phóng vụt ra, lao đi như bay, ngay lúc Đại Băng sứ Anna Nhan chỉ còn kém chút nữa là có thể phá vỡ biên giới phong tỏa không gian, loáng cái đã cuốn chặt lấy nàng, kéo bật trở về!

Anna Nhan vội vàng ngưng tụ gai băng khắp trời, cố gắng cắt đứt những cái lưỡi rực lửa đang cuốn chặt lấy mình, nhưng càng cắt lại càng nhiều, càng cắt lại càng dài, như thể làm sao cắt cũng không thể hết được!

Cự trùng tiền sử bất chấp hết thảy cưỡng chế tách rời nàng và Sở Vân Thăng, điên cuồng rống một tiếng, thuận theo cái lưỡi cuốn lấy Anna Nhan, phun ra một luồng công kích năng lượng hỏa bạo ngược mạnh nhất của nó.

Năng lượng băng của Anna Nhan lập tức bị luồng công kích năng lượng hỏa cực lớn này của cự trùng tiền sử ép ngược vào trong cơ thể, hỏa thế nồng đậm hầu như muốn đốt cháy bộ y phục màu trắng của nàng.

Bốn thanh giáp đao tiếp đó đã vùn vụt chém tới dày đặc như mưa, bao gồm cả cái lưỡi của chính nó, điên cuồng chặt chém không ngừng vào thân thể Anna Nhan.

Anna Nhan tuy mạnh mẽ phi thường, nhưng lúc này bị cự trùng tiền sử khắc chế chặt chẽ, hầu như đã thoi thóp từng hơi.

Cự trùng tiền sử không để ý tới nàng nữa, mà cẩn thận từng ly từng tý, dùng một cái lưỡi vô cùng mềm mại không mang theo một chút lửa nào, cuốn lấy thân thể Sở Vân Thăng kéo lại dưới chân.

Nó gục cái đầu khổng lồ hình tam giác xuông, kề con mắt to lớn vô cùng tới, không ngừng dùng cái lưỡi mềm kích thích Sở Vân Thăng sớm đã như một xác chết khô, phát ra từng hồi gào thét ô ô trầm thấp.

Ánh mắt điên cuồng của cự trùng tiền sử sớm đã tan biến, tựa như một đứa bé trông mong nhìn Sở Vân Thăng phồng xẹp không ngừng.

Tựa như lúc này bất cứ chuyện gì trên thế gian cũng không thể quấy nhiễu được nó, nó không biết mệt lay động thân thể Sở Vân Thăng, hy vọng có thể thay tỉnh hắn.

Nhưng mà, Sở Vân Thăng chỉ lạnh như băng nằm ở nơi đó, mặc cho nó làm sao "cầu xin", thủy chung vẫn "không chút nhúc nhích", thân thể hắn rốt cuộc bắt đầu tiêu tán, từng mảnh Dung Nguyên Thể bắt đầu sụp đổ....

Gào!!!!

Cự trùng tiền sử ngẩng đầu gầm thét!

Tiếng gầm tức giận hầu như chấn nát bức tường phong tỏa không gian của thần vực.

Nó "bi phẫn đan xen" ôm lấy Sở Vân Thăng đang tán loạn, nuốt vào trong miệng, sáu chân phát lực cực mạnh, từng cước từng cước dùng hết toàn lực đạp nát thân thể của Đại Băng sứ Anna Nhan, rồi quay đầu đâm thẳng về phía ngọn núi chính Hoàng Sơn!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Nó điên cuồng dùng bốn thanh giáp đao thật dài chặt chém ngọn núi, đất đá tung tóe, đất rung núi chuyển.

Tông, tông vào ngọn núi; phun, không ngừng phun lửa nóng; xâu xé, không ngừng xâu xé đất đá.

Ngọn núi chính Hoàng Sơn hùng vĩ, sừng sững không biết bao nhiêu năm tháng, dưới sự công kích như điên như cuồng của con cự trùng tiền sử này, lung lay muốn ngã.

Mắt thấy ngọn núi sắp sập, lúc này, phần giữa ngọn núi chợt tách ra một khe hở thật lớn, một vật thể bay còn to lớn hơn so với của Băng tộc, loạng choạng bay ra khỏi thân núi.

Cái vật thể bay này còn chưa kịp gia tốc phóng lên không, liền bị mấy cái lưỡi lửa của cự trùng tiền sử cuốn chặt lấy, há miệng nuốt vào trong bụng.

Tiếp đó, nó dứt khoát bắt đầu tự thiêu đốt thân thể mình, ngọn lửa hừng hực, chỉ trong nháy mắt liền bao phủ toàn thân nó, ánh lửa vạn trượng, từ trong lớp giáp xác kiến cố vô bì của nó lập lòe chiếu ra!

Lửa đỏ hừng hực, cự trùng gầm thét, Hoàng Sơn nghiêng ngã, xác chết đầy đất....

Đại địa vẫn tiếp tục run rẩy, đàn côn trùng từ khu chất nhầy phía ngoài khu vực Hoàng Sơn đã cuồn cuộn kéo tới, bọn chúng thoáng cái đã nuốt trọn một mảnh đại địa đẫm máu, nhưng rồi lại mờ mịt nhìn cự trùng đang dần dần thiêu đốt thành tro bụi, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì...

"Đi! Dẫn theo đứa bé này đi!" Tào Chính Nghĩa đột nhiên như biến thành một người khác, đưa tay nhấc lên Viên Kỳ Dương đã tỉnh lại, nước mắt chảy dài, trong con ngươi lại ánh lên khối lửa hừng hực kia.

Ông cụ đã chết, lão không muốn thừa nhận, thế nhưng lão lại không cách nào không tin vào con mắt mình.

Haiz... Không biết ai thở dài một tiếng, kéo lấy Edgar đã ngơ ngác không cách nào nói năng, xoay người rời đi.

Tuyết Băng sứ đứng trong vật thể bay, xuyên qua tầng cửa sổ, rơi nước mắt nhìn thi thể đội trưởng bị côn trùng bao phủ, thất thanh khóc rống: Đội trưởng đã chết, Sở Vân Thăng cũng đã chết, thần vực cũng xong rồi, làm sao lại thành kết quả thế này!?

Nàng không hiểu nổi....

Đám Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa và thành Xuy Tuyết tập trung những người còn sót lại, mờ mịt không biết phải làm sao, những người bình thường vừa tỉnh táo lại thì vội vàng xuất phát, rời xa những con côn trùng kia.

Cũng may cự trùng tiền sử tự thiêu tự sát, dường như đã thu hút "tầm nhìn" của tất cả côn trùng, cũng không hề tiến hành truy kích họ.

"Hắn sẽ là một truyền kỳ, dù cho đã chết!" Hứa Tình Thư quay đầu lại nhìn con quái vật còn đang thiêu đốt trong màn đêm đen, trong lòng đầy hiu quạnh.

Toàn bộ đội ngũ Thiên Hành Giả đều lặng lẽ tiến lên trong bóng đêm.

Không ai ngờ được kết cục sẽ như thế này, một kết cục đồng quy vu tận, người đàn ông trẻ tuổi, rồi lại như bộ xương khô kia, cuối cùng dùng cái chết của mình tiêu diệt Hoàng Sơn, phá hủy thần vực, dẫm chết Băng sứ, cũng đã định sẵn sẽ trở thành một truyền kỳ!

. . .

Dưới bầu trời âm u đen tối, một vùng chìm trong hơi thở chết chóc.

Ai cũng không chú ý, con cự trùng tiền sử đang cháy hừng hực kia, vào khoảnh khắc gần như hóa thành tro tàn, từ trong cái thân thể do vô số côn trùng dung hợp đang dần dần phân rã, có một con Xích Giáp Trùng đầu sứt đuôi sẹo, trọng thương hấp hối lung lay chực ngã, đang lảo đảo bò ra từ trong ngọn lửa!

Trên cái mông của nó in một phù văn nhàn nhạt, trong phù văn phong ấn đã không phải là côn trùng hay quái vật, mà là một hình người tựa như bộ xương khô!

Ngay cả Mân vẫn luôn quan tâm nhất cử nhất động nơi này, cũng không để ý tới con Xích Giáp Trùng trong trạng thái bán hôn mê này mơ mơ màng màng "lẫn" vào trong đại quân trùng tộc của nó, té xỉu tại trên vùng đất chất nhầy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang