Chương 118: "Chôm" nguyên khí.
Cảnh Dật rốt cuộc cũng được cứu, Vu Bà rời đi chưa đến ba giờ thì Cảnh Dật đã có thể nói chuyện.
Đối với việc mất đi năng lực thức tỉnh, Cảnh Dật còn nghĩ thoáng hơn cả Sở Vân Thăng, thay vì cứ nửa sống nửa chết nằm ở trên giường như người thực vật, hắn thà được sống cuộc sống như một người bình thường còn hơn.
Vu Bà khi đi đã hẹn với Sở Vân Thăng là hai ngày sau sẽ xuất phát, phía bà ta vẫn còn thiếu một ít xăng. Tuy nói cái trạm nhỏ kia ở ngay tại biên giới Giang Tô - An Huy, khoảng cách không xa lắm, không tốn bao nhiêu xăng, thế nhưng độ thiếu thốn xăng dầu ở Kim Lăng chỉ kém hơn thức ăn một chút mà thôi.
Sở Vân Thăng không định nuốt lời, Vu Bà không phải người thường, nếu có thể không đắc tội thì cứ cố gắng không đắc tội, có thể sau này còn có khả năng hợp tác nữa.
Hắn báo cho Đoạn Đại Niên, để cho bọn họ thu thập xong sớm một ngày, Sở Vân Thăng còn muốn tranh thủ khoảng thời gian trống này để luyện chế chiến giáp mới! Vì những cuộc chiến trong tương lai sắp tới, Sở Vân Thăng phải tích lũy đầy đủ nguyên khí bản thể, hắn bây giờ không có Nhiếp Nguyên phù làm chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào bản thân không ngừng tu luyện.
Hơn chín giờ ngày thứ hai, Sở Vân Thăng dẫn theo hổ con sớm chạy tới núi Thanh Long, hắn và Đoạn Đại Niên đã hẹn trước là sẽ gặp mặt ở khe núi này.
"Sở huynh đệ, đều ở chỗ này, cậu xem thử có đủ hay không?" Đoạn Đại Niên nói với vẻ hơi tiều tụy, hai ngày nay hắn luôn mang theo anh em gấp rút thu thập xác chết côn trùng, thời gian để ngủ chỉ rất ít.
"Khổ cực rồi!" Sở Vân Thăng giao hai túi thịt côn trùng lớn cho Đoạn Đại Niên, mấy thứ thịt này hắn trực tiếp ăn trước mặt Đoạn Đại Niên, huống hồ đàn em Tôn Thiên của lão Đoạn đi từ trong Côn Thành ra, cũng biết là loại thịt này có thể ăn được.
"Vốn còn có nhiều hơn một chút, nhưng bắt đầu từ hôm qua, lục tục có người cũng bắt đầu thu thập xác chết côn trùng. Nghe nói phía tổng bộ nghiên cứu bên kia đã truyền ra phong thanh, thịt của Xích Giáp Trùng là đối tượng chính của thí nghiệm thức ăn mới, rất nhiều người định tích trữ mấy cái xác côn trùng đó làm dự trữ, ngay cả tổng chỉ huy cũng phái tới một lượng lớn bộ đội tiến hành thu gom, vùng này hầu như đã bị bọn họ cướp đoạt hết!" Đoạn Đại Niên vừa ngáp vừa nói.
"Tôi chỉ cần giáp xác của mấy con côn trùng này, thịt côn trùng thì vẫn để lại đây, nếu mấy người muốn thì sau này có thể tới lấy." Sở Vân Thăng khoát khoát tay, bỗng nhiên lại nảy ra một ý, tổng bộ chỉ huy người đông thế mạnh, thu gom được chắc chắn còn nhiều hơn nhiều so với mấy người Đoạn Đại Niên, vì vậy lại hỏi: "Ông có biết côn trùng mà tổng bộ chỉ huy thu gom được được chứa ở chỗ nào không?"
"Chỗ cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Cậu có thể đi theo sau xe thu gom xác chết côn trùng của bọn họ, hẳn là có thể tìm được, chuyện này chỉ là nghe đồn, rất nhiều thế lực cũng chỉ là dự phòng thôi, canh gác không quá nghiêm ngặt. Mẹ nó, chuyện của tầng lớp trên bọn họ, lúc nào cũng thần thần thần bí bí." Đoạn Đại Niên có vẻ có chút bất mãn với việc tổng bộ chỉ huy phong tỏa tin tức.
"Các người rút lui trước đi, nếu có việc thì tôi sẽ lại tìm mọi người!" Sở Vân Thăng gật đầu nói, khi hắn vừa ra khỏi thành đúng là có thấy trên đường những chiếc xe quân sự chở theo xác chết côn trùng đi ngang qua, khi đó hắn còn tưởng là nhu cầu của tổng bộ nghiên cứu.
Sở Vân Thăng đứng ở trên một gò núi nhỏ, nhóm người Đoạn Đại Niên dần dần biến mất dưới làn ánh sáng yếu ớt. Hắn lấy kiếm Thiên Ích ra, bắt đầu rạch giáp xác côn trùng ra, cái công việc tách rời này làm sớm làm muộn đều giống nhau, tóm lại đều cần phải làm.
Tổng cộng 53 cái giáp xác, kỳ thực chỉ cần 20 cái cũng đã đủ cho hắn rèn luyện ra một bộ chiến giáp loại một. Trước đây khi hắn còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, thứ nhất là nguyên khí trong cơ thể còn chưa phải là nguyên khí bản thể, không đủ tinh thuần, trong quá trình rèn luyện tổn hao khá nhiều, thứ hai, khi đó hắn căn bản không thể rèn luyện ra được chiến giáp loại hai, có thêm vào nhiều giáp xác hơn nữa thì cũng chỉ làm tăng lên một mức độ có hạn mà thôi.
Sở Vân Thăng chuẩn bị ban đêm đến chỗ cất giữ xác chết côn trùng của tổng bộ chỉ huy thử vận may, nếu như có thể kiếm được nhiều giáp xác hơn, nói không chừng có thể làm một phát lên luôn chiến giáp loại hai, vậy thì khả năng phòng ngự sẽ được tăng lên gấp mấy lần.
Ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đang dần biết mất, hổ con cũng bắt đầu bồn chồn bất an, Sở Vân Thăng cảnh giác quét mắt quanh bốn phía, trong tầm nhìn vẫn chưa xuất hiện quái vật gì, có điều sau khi trời hoàn toàn tối đen thì khó mà nói rồi.
Hắn vội vàng mang theo hổ con lùi về Kim Lăng, tốc độ của hắn và hổ con đều nhanh vô cùng, nếu là người khác nhìn vào, chắc lại tưởng là Sở Vân Thăng bị hổ con đuổi chạy té khói.
Có huy hiệu cấp hai của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, việc ra vào thành vô cùng tiện lợi, bớt được rất nhiều phiền phức, ở lối vào trạm kiểm tra vẫn lục tục có dân chạy nạn từ bốn phương tám hướng chạy được tới đây chờ vào thành. Sở Vân Thăng nghĩ có lẽ còn có càng nhiều người hơn còn đang trên con đường chạy trốn đến Kim Lăng.
Vừa nghĩ đến cái hành trình chạy trốn đến Kim Lăng của bản thân, Sở Vân Thăng từ sâu trong đáy lòng rùng mình một cái, khi đó 24 giờ đều phải đề phòng cảnh giác, cả ngày thấp thỏm lo lắng, không giống như bây giờ, chỉ cần vào Kim Lăng liền có một cảm giác hết sức an toàn.
Sở Vân Thăng đang ngồi ở trên đỉnh một tòa nhà ba tầng phía sau tuyến phòng ngự thứ hai, chờ những chiếc xe chở xác chết côn trùng của quân đội. Có thể vì bây giờ đã gần tối, chờ thật lâu mới thấy được một chiếc, nhìn mấy xác chết côn trùng lác đác trên xe, cho thấy bọn họ có thể là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay.
Sở Vân Thăng không dám bỏ lỡ, lập tức dẫn theo hổ con đu phía sau một chiếc xe tải của bộ đội, cái chuyện theo dõi xe cộ này hắn cũng đã có kinh nghiệm, dù sao thì khi trước hắn cũng bám theo đoàn xe của Đỗ Kỳ Sơn thời gian không ngắn.
Địa điểm mà bộ đội chứa xác chết côn trùng cách tuyến thứ hai cũng không xa lắm, là một nhà xưởng bỏ hoang. Lính canh không nhiều, ngoại trừ trước cửa chính có mấy binh lính xách súng, còn tường vây xung quanh căn bản không được bố trí cach gác, đại khái chắc là do tổng bộ nghiên cứu vẫn chưa thể xác địnhđược có gia công xử lý ra được thịt Xích Giáp Trùng không có độc hay không.
Xác chết của Xích Giáp Trùng được đặt trong xưởng làm việc trong nhà xưởng, cửa chính khóa chặt, cũng may là còn có cửa sổ, Sở Vân Thăng dễ dàng trèo vào trong, vốn hắn còn tưởng hổ con không leo vào được, ai ngờ nó leo còn nhanh hơn cả mình, đúng là không hổ cái danh tiếng họ nhà mèo của nó.
Hổ con canh chừng, Sở Vân Thăng đi tách giáp xác. Một người một hổ phân công nhau làm việc.
Khi Sở Vân Thăng vừa mới bật đèn pin lên liền sợ ngây ngờ, trong cả cái nhà xưởng thật dài, vô số kể xác chết Xích Giáp Trùng chất đống như núi, cũng giống với loại mà hắn thu gom được ở núi Thanh Long, rất nhiều côn trùng đều là do vũ khí của bộ đội bắn nát.
Hắn lập tức nảy ra một ý, nhiều xác chết như vậy, khó mà không có côn trùng mới bị giết chết, bởi lẽ tiếng pháo hai ngày nay vẫn chưa từng dừng lại! Dù cho nguyên khí còn sót lại trong xác chết côn trùng chỉ còn lại một chút xíu, thì cũng không đáng ngại với cái số lượng khổng lồ của cả cái núi xác này.
Sở Vân Thăng lập tức móc ra Nhiếp Nguyên phù, dọc theo đống xác côn trùng, Sở Vân Thăng đi từ chỗ này sang chỗ kia, không ngừng hấp thu nguyên khí, không đến một hồi, không ngờ đã khiến cho Nhiếp Nguyên phù bổ sung đến mức tràn đầy hoa văn ngọn lửa!
Sở Vân Thăng mừng rơn, bao lâu nay, chuyện làm cho hắn cảm thấy đau đầu nhất chính là Nhiếp Nguyên phù đầy nguyên khí thủy chung vẫn luôn ở trong trạng thái không đủ dùng, bởi vậy dẫn đến việc có rất nhiều nguyên phù có tác dụng mạnh mẽ mà hắn lại không đủ nguyên khí để chế tạo.
Lần này cũng vậy, trong tay đến cả một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp hai đầy nguyên khí cũng không có!
Nhìn phía sau còn có hàng đống xác côn trùng lớn, Sở Vân Thăng vô cùng hưng phấn, lập tức bắt đầu chế tạo Nhiếp Nguyên phù cấp hai ngay tại chỗ. Có một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp ba có thể dùng nhiều lần để làm trung gian bổ sung nguyên khí, Sở Vân Thăng cũng không muốn lãng phí nguyên khí để chế tạo thêm Nhiếp Nguyên phù cấp ba nữa.
Nhiếp Nguyên phù cấp hai, khi còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên thì chế tạo rất khó khăn, thế nhưng giờ đã đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, đã trở thành nguyên phù cùng cấp bình thường, lượng nguyên khí cần tiêu hao chỉ có hai nấc. Mà một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp ba đầy nguyên khí của Sở Vân Thăng thì có đến 18 hoa văn ngọn lửa, tức có thể bổ sung 36 nấc nguyên khí!
Để tránh lãng phí, Sở Vân Thăng sau khi hấp thu đầy một tấm rồi mới chế tạo tiếp một tấm, chờ đến khi hắn đi từ đầu đến cuối, lại từ cuối trở lại đầu, cẩn thận hấp thu lần nữa, đến từng ngóc ngách cũng không bỏ qua, tổng cộng lại để hắn hấp thu được đầy 6 tấm Nhiếp Nguyên phù cấp hai.
Mà một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp hai đầy nguyên khí thì có 6 hoa văn ngọn lửa, có thể bổ sung 12 nấc nguyên khí. Sở Vân Thăng tính toán tất cả một chút, chỉ một lúc như vậy, không ngờ bản thân lại hút lấy đến 108 nấc nguyên khí!
Đây quả thực là một cái bánh bao lớn rơi trúng đầu mình, Sở Vân Thăng như trúng số độc đắc, trong lòng sung sướng lâng lâng.
Lúc đó khi còn ở đỉnh điểm của cảnh giới Một Nguyên Thiên, nguyên khí thiên địa trong cơ thể chỉ có 15 nấc. Sau khi đột phá đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, thoáng cái đã tăng vọt lên đến mức 30 nấc, đến khi hắn xây dựng xong Dung Nguyên Thể tầng một, lượng nguyên khí bản thể trong cơ thể đã cao đến 45 nấc! Xưa đâu bằng nay!
Đương nhiên đây chỉ là sự khác biệt về khả năng chứa đựng năng lượng nguyên khí giữa Dung Nguyên Thể và Trữ Nguyên Thể, còn một sự khác biệt lớn hơn nữa, là khác biệt uy lực giữa nguyên khí bản thể trong Dung Nguyên Thể và nguyên khí thiên địa nguyên thủy trong Trữ Nguyên Thể.
Sở Vân Thăng cất bảy tấm Nhiếp Nguyên phù đi, bắt đầu bắt tay cắt giáp xác của Xích Giáp Trùng. Để tránh bị quân đột phát hiện số lượng trở nên ít đi dẫn đến hoài nghi, hắn bỏ qua ý tưởng trực tiếp thu Xích Giáp Trùng vào trong Vật Nạp phù. Bởi sau này hắn còn định thường xuyên tới nơi này "chôm" nguyên khí nữa.
Rất nhiều giáp xác của Xích Giáp Trùng đã bị vỡ nát, thậm chí còn có cái trực tiếp bị đạn pháo bắn cho nát bét. Sở Vân Thăng tổng cộng lấy đi hơn một trăm cái giáp xác, nếu nhiều hơn thì sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa khi nãy hắn còn tốn thời gian cho Nhiếp Nguyên phù, bây giờ đã sắp hơn 23 giờ rồi.
Kiếm được đầy bồn đầy bát, Sở Vân Thăng và hổ con thoải mái cất bước chạy về khu thành tây. Trong khi canh gác, hổ con cũng đã ăn vụng không ít xác chết Xích Giáp Trùng, cứ nhìn cái bụng căng tròn của nó thì biết nó đã ăn nhiều chừng nào.
Lúc về đến nhà đã là qua 0 giờ, cô còn chưa ngủ, chắc là lo lắng cho mình.
"Con về rồi à!" Sở Hàm ngáp một cái, nói: "Về là tốt rồi, cô cũng yên tâm, cơm nước vẫn còn để lại cho con đó."
Sở Vân Thăng cảm thấy có chút áy náy, khi hắn đi vốn nói là buổi tối sẽ trở về ăn cơm tối, kết quả là sự việc biến hóa không ngờ trước được, kéo dài mãi tới hiện tại.
"Được rồi, chuyên viên Lộ buổi chiều đã tới, anh ta có sắp xếp cho Cảnh Điềm một công việc trong khu vực, là biên chế chính thức, thuộc tổng bộ chỉ huy. Cô vẫn chưa trả lời chắc chắn cho chuyên viên Lộ, trước hêt muốn nghe ý kiến của con, nhưng mà cô thấy Cảnh Điềm vui lắm." Sở Hàm vốn định vào nhà ngủ, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
"Con cảm thấy được đó, cả ngày cứ trốn trong nhà thì chán chết mất."
Sở Vân Thăng gật đầu nói. Tuy rằng khu vực chỉ là một nhánh tầng thấp nhất của tổng bộ chỉ huy, thế nhưng tính ra vẫn là chức vụ chính thức, sự an toàn cũng tốt hơn một chút, tạm thời còn chưa có bao nhiêu người dám công khai đối địch với tổng bộ chỉ huy.
Nếu như đã quyết định là sẽ để cho gia đình cô có một cuộc sống của người bình thường, vậy thì cần phải ủng hộ các nàng mau chóng làm quen và hòa nhập với cái thời đại mới này.
Đợi đến khi cô đã đi ngủ, sự hưng phấn của Sở Vân Thăng vẫn còn chưa tan hết, chuẩn bị rèn luyện chiến giáp loại hai thử xem, hắn còn chưa bao giờ luyện chế ra chiến giáp đẳng cấp này! Có lẽ thử thêm giáp xác của Kim Giáp Trùng vào xem sao, biết đâu lại biến thành một bộ chiến giáp màu vàng cũng nên! Sở Vân Thăng thầm nghĩ.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK