Chương 174: Băng Khốn phù và vỡ òa.
"Năm cỗ máy mở cửa vào hình chóp tam giác, cần phải có năng lượng tối thuộc tính khác nhau của các võ sĩ Bóng Tối, cho nên bọn họ cần một lượng lớn võ sĩ Bóng Tối chuẩn bị sẵn sàng trước, đây là danh sách phân chia." Đinh Nhan đưa cho Sở Vân Thăng một bản tài liệu, từ tốn nói.
Sở Vân Thăng đọc lướt qua, nghi vấn: "Hệ hỏa, hệ băng, hai hệ võ sĩ Bóng Tối này ở Kim Lăng thì có nhiều thật, hệ kim đại khái cũng có thể gom góp ra được một chút, nhưng hệ mộc và hệ thổ gần như vô cùng ít thấy, bọn họ làm sao tìm cho đủ?"
"Đây là chỗ mâu thuẫn giữa cô gái áo trắng và người áo choàng, theo lời nói của Phương Việt Hậu phía người áo choàng, bọn họ đã chế tạo ra được máy chuyển hóa, có thể sử dụng năng lượng hệ kim sản sinh ra năng lượng hệ mộc, năng lượng hệ hỏa sản sinh ra năng lượng hệ thổ, kích phát trường năng lượng, mở ra cửa vào.
Nhưng, phía cô gái áo trắng thì cho rằng loại thuộc tính sản sinh ra này không hề ổn định, tỉ lệ thành công không cao, trái lại lãng phí tài nguyên, thậm chí có thể làm hỏng máy móc, yêu cầu trì hoãn một thời gian, tìm kiếm võ sĩ Bóng Tối thuộc hai loại năng lực này, hoặc là cải tiến máy móc." Đinh Nhan khẽ cười tiếp lời.
"Kết quả thì sao?" Sở Vân Thăng trực tiếp hỏi.
"Phương Việt Hậu đương nhiên không đồng ý, người áo choàng dường như rất gấp gáp muốn tiến vào phản thế giới, tuyên bố cô gái áo trắng nếu không đồng ý cùng hợp tác, hắn vẫn sẽ tự mình hành động, nếu có tìm được thứ gì thì không thể dùng chung." Đinh Nhan lắc đầu nói.
"Đại khái là bao giờ?" Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, hắn không biết người áo choàng gấp gáp muốn đi vào phản thế giới là muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng cô gái áo trắng đoán chừng cũng rất coi trọng nó, cuối cùng có khả năng không thể không sớm mở ra.
"Không rõ lắm, nhưng chắc hắn sẽ không quá sáu bảy ngày, bây giờ côn trùng không đến tấn công, tổng bộ chỉ huy đã yêu cầu tất cả võ sĩ bóng tối nghỉ ngơi dưỡng sức, tích góp năng lượng." Đinh Nhan lập tức trả lời.
Sở Vân Thăng tính sơ qua một chút, thời gian tuy ít, nhưng cũng đã đủ cho hắn biến nguyên khí trong Nhiếp Nguyên phù thành nguyên phù tấn công cấp ba, chỉ có điều việc tẩm bổ Tử Viêm Ma Trùng có hơi gấp một chút.
Chẳng qua bây giờ bản thân không chủ động đi kiếm chuyện với hai tên "dị tộc" kia, tạm thời cũng không cần dùng đến Tử Viêm Ma Trùng.
Con côn trùng này, dù sao cũng là bảo bối lớn nhất của bản thân ngoài sách cổ.
Sở Vân Thăng giam mình trong mật thất trên tầng mười tòa nhà văn phòng, bắt đầu chế tạo một lượng lớn nguyên phù tấn công cấp ba. Vượt cấp chế tạo nguyên phù cao cấp thực ra là một chuyện hết sức nguy hiểm, cần phải khống chế ổn định tốc độ tiêu hao nguyên khí, bằng không sẽ xuất hiện tình cảnh nguyên khí bạo loạn như khi nổ Phần, chỉ cần lơ là một chút cũng có thể nguy hiểm đến an toàn tính mạng.
Kẻ địch chủ yếu của hắn vẫn là côn trùng, hai tên "dị tộc" kia có thể coi là đối thủ tiềm tàng, trước khi uy hiếp từ côn trùng còn chưa triệt để hóa giải, mâu thuẫn với hai tên "dị tộc" này sẽ không trở nên gay gắt quá mức, cho nên hắn chủ yếu vẫn là chế tạo băng phù, đối phó với côn trùng thì băng phù vẫn có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng hỏa phù cũng cần phải chuẩn bị một ít, để phòng ngừa cái chuyện trên đỉnh tòa nhà văn phòng lần trước xảy ra lần nữa.
Băng phù ngoài Băng Băng phù, còn có những nguyên phù khác có sức tấn công mạnh hơn rất nhiều, chỉ là Băng Băng phù được cái phương pháp chế tạo đơn giản, Sở Vân Thăng làm nhiều quen tay, xác suất thành công cực cao, tránh được việc chế tạo thất bại mà lãng phí một lượng lớn nguyên khí.
Có điều, hắn bây giờ đang muốn thử chế tạo một loại nguyên phù tấn công cấp ba vô cùng "khác loại", nói đúng ra, nó cũng không thể coi là nguyên phù tấn công, mà là thuộc về một loại nguyên phù có công năng đặc biệt là đóng băng giam cầm mục tiêu.
Sau khi kích phát phù thể, nó sẽ hình thành nên một thể hình thoi vững chắc bao lấy mục tiêu tấn công, giam cầm mục tiêu vào trong đó, hình dạng giống như hai khối hình nón tam giác gắn kết không một kẻ hở vậy.
Đương nhiên đây chỉ là miêu tả trong sách cổ, Sở Vân Thăng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua cảnh tượng trong thực chiến, chỉ có thể tưởng tượng chay mà thôi.
Đây là một loại băng phù mà hắn tìm được trong sách cổ có uy lực mạnh hơn so với Băng Băng phù, thích hợp nhất cho hắn chế tạo vào lúc này, còn những băng phù có sức tấn công mạnh mẽ khác, nếu không phải hắn đọc hiểu không đủ ký tự, thì cũng là toàn bộ nguyên khí bản thể cộng lại cũng không đủ cho một lần chế tạo, đương nhiên uy lực của cái loại băng phù này cũng không thể tưởng tượng nổi.
Băng Khốn phù, cũng giống như Phong Thú phù, phải tiêu hao gần 45 nấc nguyên khí của Sở Vân Thăng, tiêu hao cực lớn, lại còn không dễ thành công.
Sở Vân Thăng thở sâu, lưu loát ngẫm lại tất cả các thao tác chế tạo lại một lần trong đầu, sau đó phóng ra nguyên khí bản thể, bắt đầu cẩn thận chế tạo, nhưng dù vậy, hắn vẫn liên tục thất bại hai lần, lãng phí một lượng lớn nguyên khí, mãi đến lần thứ ba mới miễn cưỡng chế tạo thành công.
Vất vả lắm mới chế tạo được một tấm Băng Khốn phù, Sở Vân Thăng không dám lấy nó đi thử nghiệm kiểm tra, liên tục thất bại hai lần, có thể thấy xác suất thành công thấp như thế nào, chỉ cần có một tấm phòng thân lúc khẩn cấp là được, nếu nhiều hơn thì hắn không chịu nổi mức độ lãng phí nguyên khí nhiều như vậy.
Lượng nguyên khí còn lại phải tính toán tỉ mỉ, dùng cho Băng Băng phù thì càng có lời hơn, dù sao loại băng phù này bản thân đã chế tạo thành công rất nhiều lần, chỉ cần không bị quấy rối, gần như sẽ chẳng có tình huống thất bại.
Cuối cùng dùng thời gian ba ngày, Sở Vân Thăng tổng cộng chế tạo hai mươi tấm Băng Băng phù, mười tấm Ly Hỏa phù, cộng với một tấm Băng Khốn phù, một ít Nhiếp Nguyên phù còn thừa lại thì để làm dự trữ bổ sung khi cần.
So với tưởng tượng của hắn thì đã nhanh hơn một chút, khả năng chế tạo Băng Băng phù của hắn có vẻ càng trở nên thuần thục.
Sở Vân Thăng hoạt động thân thể một chút, liên tục ba ngày giam mình trong mật thất quần quật làm việc, làm hắn mệt mỏi rã rời, tinh thần cũng có chút ngơ ngẩn.
Vươn tay nhìn đồng hồ, đã là hơn 20 giờ, Sở Vân Thăng thầm cảm thấy kỳ quái, lúc trước chưa đến 19 giờ Cảnh Điềm sẽ mang thức ăn tới, bây giờ đã qua hơn một tiếng đồng hồ, thế mà lại chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Có chút kỳ quái!
Sở Vân Thăng vẫn luôn tập trung tinh thần chế tạo nguyên phù, hoàn toàn chẳng để ý tới việc gì khác, chỉ cần không quá huyên náo, hắn cũng sẽ không quá để ý đến khác thường xung quanh, dù sao tòa nhà văn phòng còn có Diêu Tường dẫn theo "chiến đội Băng Hỏa" phòng thủ nghiêm ngặt.
Cái này chưa để ý thì thôi, giờ vừa phát giác, hắn lập tức hơi kinh ngạc, cả tòa nhà văn phòng dường như yên tĩnh tới đáng sợ, một chút xíu âm thanh cũng không có!
Ngay cả tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ gia quyến thường ngày lúc nào cũng có thể nghe được, giờ đều hoàn toàn im bặt!
Tòa nhà văn phòng tĩnh mịch, yên lặng như tờ.
Trải qua vô số lần nguy cơ rình rập, cùng với đủ loại sự kiện ly kỳ cổ quái, Sở Vân Thăng lập tức cảm giác được khác thường, nội tâm bỗng khẩn trương.
Hắn ổn định mạch suy nghĩ, đây cũng không phải lúc mà tất cả mọi người đều đi ngủ, làm sao đến một chút tiếng động cũng chẳng có?
"Hổ con?" Sở Vân Thăng thử thấp giọng kêu một tiếng.
Hổ con vẫn một mực canh giữ trước cửa mật thất, thông thường chỉ cần mình hô khẽ một tiếng, lấy năng lực phong nhạy bén của nó, sẽ rất nhanh nhảy tới trước chân mình, thân mật vô cùng.
Nhưng lúc này, đáy lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, hổ con không xuất hiện, vẫn yên tĩnh như cũ.
Chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu! Sở Vân Thăng không ngừng tự nói với mình, phải tỉnh táo, lúc hơn 12 giờ Cảnh Điềm còn đưa thức ăn cho hắn, tuy rằng hắn tập trung vào chế phù, nhưng nếu có động tĩnh chiến đấu, hắn không thể nào không nghe được chút gì.
Dù cho người áo choàng có đích thân đến, cũng sẽ không lặng im không tiếng động giải quyết được tòa nhà văn phòng như vậy.
Sở dĩ hắn khẩn trương, cũng không phải bởi vì mình. Sở Vân Thăng đã không ít lần vào sinh ra tử, có vài lần đến tính mạng thiếu chút nữa cũng đã đi tong, dù nguy hiểm có lớn hơn nữa, đối với hắn mà nói, cũng sẽ không quá mức bối rối. Cái hắn lo lắng chính là an toàn của mấy người nhà cô và đám người Đinh Nhan.
Kẽo - kẹt!
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng đẩy cửa mật thất ra, cánh cửa bằng gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, giữa tầng thứ mười trống vắng yên tĩnh này, vang lên rõ ràng mà lại có chút quỷ dị.
Tiếng mở cửa quái dị khiến cho trong lòng Sở Vân Thăng bỗng cảm thấy hồi hộp. Trước đây sao lại không nhận ra? Hay đây chỉ là ảo giác?
Xuống lầu! Tầng chín chính là chỗ mà gia đình cô nghỉ ngơi.
Bước chân hắn rất nhẹ, rất nhanh, nhưng bởi vì bốn phía quá mức yên tĩnh, khiến cho mỗi một bước đều có vẻ rõ mồn một!
Rất nhanh hắn đã đi đến góc cầu thang, bỗng phía dưới truyền tới một tiếng vang nhỏ, chợt vang lên rồi biến mất.
Bụp!
Đèn tắt.
Toàn bộ tòa nhà chìm vào bóng tối.
Vẻ mặt Sở Vân Thăng lại càng thêm trầm trọng, không còn cất tiếng gọi nữa, chiến giáp khởi động bao phủ toàn thân, kiếm Thiên Ích rút ra, ánh mắt lạnh như băng bắn về cầu thang tối om.
Hắn cố gắng khiến mình không nghĩ ngợi đến một số kết quả mà hắn không thể nào chịu nổi, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, bất kể là ai, quái vật cũng được, mà người cũng được, nếu như, chỉ là nếu như, xúc phạm tới thứ mà hắn quý trọng nhất quan tâm nhất, hắn dù có phải vứt bỏ tính mạng cũng phải làm cho "nó" biến mất khỏi thế giới này!
Thời đại diệt vong tối tăm này, những thứ có thể khiến cho người ta thủ vững đã không còn nhiều lắm.
Chỉ là một đoạn cầu thang đơn giản, lại khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy còn gian nan hơn cả quãng đường trên trăm dặm từ thành phố khủng bố đến thành phố mờ quang.
Hắn sợ rằng phía sau cánh cửa kia, máu thây vung vãi, hắn sẽ nổi điên mất!
Nhưng không có mùi máu tươi, đây là niềm tin chống đỡ hắn tiếp tục đi xuống.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng chiến giáp gõ bước trên nền xi măng, trong cầu thanh trống vắng vang vọng rợn người.
Sở Vân Thăng hít sâu một hơi, ngừng bước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nối thông với hành lang tầng chín.
Tối đen như mực, dường như cả cửa sổ cũng được phủ lên một tấm màn đen.
Tầng chín là nơi ở của nhà cô và mình, bình thường chắc chắn sẽ không tối đến mức này, kiếm Thiên Ích trong tay không khỏi được hắn nắm chặc thêm vài phần, mồ hôi từ lòng bàn tay, theo khe hở chảy xuống lưỡi kiếm sắc bén, rơi xuống trên sàn nhà: Tách!...
Trong phút chốc, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy hoa mắt, toàn bộ tầng chín bỗng bừng lên ánh sáng chói mắt, nhất thời náo loạn tưng bừng!
Sở Vân Thăng đang cực độ căng thẳng nhanh chóng bắn ngược về sau, kiếm Thiên Ích che tại trước người.
Nhưng mà, cái hắn nhìn thấy không phải là quái vật, cũng không phải là máu thây đầy đất, lại càng không phải là người áo choàng, mà là đèn đuốc huy hoàng, màu sắc rạng rỡ, cùng với từng khuôn mặt quen thuộc mà thân thiết...
Hắn khiến sợ, kinh ngạc, ánh mắt khó hiểu từ khuôn mặt của cô Sở Hàm, chuyển qua Cảnh Điềm, Cảnh Dật, Diêu Tường... cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỉm cười của Đinh Nhan.
"Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Cảnh Điềm cầm trong tay ngọn nến duy nhất, ánh mắt lấp lánh nói.
Sinh nhật? Quái vật gì?
Đầu óc Sở Vân Thăng vận hành như bay, cho đến lúc tư duy vượt qua lũ côn trùng, quái vật, Cự Phần, bóng tối,... một lúc lâu mới phản ứng được: "Hả? Sinh nhật anh?"
Hắn từ lâu đã quên béng rồi, trong thời đại sớm tối không yên này, ngay cả ngày tháng cũng mơ hồ lẫn lộn, có ai còn đi nhớ sinh nhật gì chứ.
Sở Vân Thăng sau khi hiểu ra, lại không phải ngạc nhiên vui mừng như mọi người kỳ vọng, mà là mặt mày lạnh băng! Lạnh lẽo khiếp người!
Trong cả căn phòng, mọi người đang chuẩn bị chúc mừng sinh nhật hắn lập tức như biến thành con vịt bị bóp cổ, không dám phát ra chút âm thanh nào, khẩn trương nhìn Sở Vân Thăng đang đến bờ vực nổi bão.
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Vân Thăng nhìn hằm hằm vào Đinh Nhan, một cước đá văng hổ con vừa định nhào lên, giận dữ hét: "Các người có biết vừa rồi ta 'sợ' thế nào không! - Hả!?"
Một khắc này, áp lực mà Sở Vân Thăng dồn nén bấy lâu nay, tựa như dòng thác lũ vỡ bờ....
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK