Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 81: Chém giết Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Lực hút của Nhục Trùng khá kỳ lạ, lúc đó, khi Sở Vân Thăng đang ở cảnh giới đỉnh điểm Một Nguyên Thiên, đối kháng với thứ lực hút này vô cùng tốn sức, mỗi lần đều phải bám chặc vào dây leo mới không bị nó hút vào.

Cái tình huống này mãi đến khi hắn bước vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới thay đổi, nhưng sự thay đổi này không phải là do huy hiếp của lực hút giảm đi, mà là cường độ tấn công của Sở Vân Thăng tăng lên rất nhiều, khiến cho hắn có thể trong khoảng thời gian rất ngắn sau khi Nhục Trùng phát ra lực hút đánh bại nó.

Khi theo đoàn người đi phá hủy thể sinh sương, Sở Vân Thăng phong ấn con Nhục Trùng sắp chết này, vẫn luôn dùng nguyên khí bản thể của mình tẩm bổ cho nó, dựa theo miêu tả của sách cổ thì phải nuôi dưỡng thêm một thời gian nữa thì Nhục Trùng mới có thể khôi phục lại thực lực vốn có.

Nhưng tình thế bây giờ đã hết sức nguy cấp, chỉ có thể miễn cưỡng sớm phóng nó ra để đối địch.

Lúc này, Nhục Trùng vừa xuất hiện, Sở Vân Thăng đang lồm cồm bò lên định bỏ chạy, thì liền thấy Nhục Trùng phụt một tiếng hút hai ba quả cầu lửa mà Hỏa Diễm Huyễn Điểu phóng ra vào trong cơ thể, nhưng không giữ chúng lại trong cơ thể như khi nó hút lấy quái vật mắt đỏ hay con người, mà là trực tiếp phun ra ngoài qua một cái miệng khác!

Những quả cầu lửa vốn đang bắn về phía Sở Vân Thăng này, bị Nhục Trùng hút rồi nhả một cái, thay đổi phương hướng vốn có, bắn về phòng ốc bên cạnh.

Nếu như chuyện này chỉ là giúp Sở Vân Thăng tạm thời hóa giải nguy cơ bị cầu lửa đập trúng, vậy thì chuyện càng làm Sở Vân Thăng giật mình là, con Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang bay lượn giữa không trung cũng bị Nhục Trùng không ngừng hút hạ xuống, mệt mỏi không chịu nổi!

Sở Vân Thăng liền hiểu ra, Hỏa Diễm Huyễn Điểu thực tế cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ là tình huống tốt hơn một chút so với Sở Vân Thăng, còn có thể miễn cưỡng tung ra một đợt tấn công mà thôi!

Hơn nữa, thương thế đã ảnh hưởng rất nhiều đến uy lực của cầu lửa mà nó phun ra, bằng không cũng sẽ không dễ dàng bị hai cái miệng lớn của Nhục Trùng tiến hành "Đấu Chuyển Tinh Di", Sở Vân Thăng trước đây từng gặp qua cảnh Hỏa Diễm Huyễn Điểu vồ bắt Nhục Trùng, bình thường một khi Nhục Trùng hút cầu lửa vào trong cơ thể, khoang bụng nó sẽ bị đốt cháy đến lở loét, mặc dù cuối cùng vẫn có thể tống ra được, thế nhưng cũng sẽ bị thương nặng, nào có giống như con Nhục Trùng của mình đây, không ngờ một lần lại có thể đối phó được với cả mấy cầu lửa!

Sở Vân Thăng chợt hơi ngây người, đúng là không ngờ con Nhục Trùng bị phong ấn này có thể đại phát thần uy, lập tức, suy nghĩ biến hóa: Thực lực thật sự của Nhục Trùng có vẻ vẫn còn kém Hỏa Diễm Huyễn Điểu, bây giờ chẳng qua là có được lợi thế do Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị trọng thương mà thôi, nếu thật sự là chém giết đến cuối cùng, con Nhục Trùng chưa hồi phục xong này chưa chắc đã là đối thủ của Hỏa Diễm Huyễn Điểu, bản thân thì hoàn toàn không biết gì về khả năng khôi phục của Hỏa Diễm Huyễn Điểu! Nếu như nó khôi phục lại, bản thân lại chưa chạy xa thì đúng là quá nguy hiểm, không bằng bây giờ liền ra tay, thừa lúc Nhục Trùng còn đang đánh ngang tay với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, chém chết nó!

Hắn bạo giằng lòng lại, đưa ra quyết định.

Nhục Trùng và quái vật lửa còn chưa phân định được thắng thua, khoảng thời gian trong kế hoạch ban đầu vốn dùng để chạy trốn này, lập tức được Sở Vân Thăng đổi thành dùng để hấp thu nguyên khí tinh hoa trong Nhiếp Nguyên phù, hắn tin tưởng, chỉ cần trước khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu đoạt lại được ưu thế chiến đấu, khôi phục được một lượng nguyên khí nhất định, đủ cho mình có thể thi triển ra một lần kiếm chiến kỹ nữa thì nhất định có thể chém chết con Hỏa Diễm Huyễn Điểu này!

Hắn không để ý đến mấy chỗ đang bị lửa thiêu trên chiến giáp, đồng thời lấy ra hai tấm Nhiếp Nguyên phù, lập tức bắt đầu hấp thu năng lượng nguyên khí trong đó.

Lúc này, Nhục Trùng còn đang phấn đấu tăng mạnh lực hút lên, khiến cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu thủy chung không thể nào giãy thoát khỏi trói buột của nó!

Mà Hỏa Diễm Huyễn Điểu thì đã bao giờ từng bị con mồi cũ của bản thân bức bách đến mức này!? Giữa lúc đang giằng co đối kháng, nó tức giận vỗ vỗ hai cánh, phóng ra những quả cầu lửa, gần như là từng tấc từng tấc thiêu đốt, ăn mòn sức sống của Nhục Trùng!

Thời gian trôi đi cực nhanh! Sở Vân Thăng giành giật từng giây hấp thu nguyên khí!

Một mùi cháy khét tản ra, vô cùng gay mũi, Nhục Trùng đã sắp đến cực hạn, nếu không phải vì ý thức của nó đã bị phong ấn của Sở Vân Thăng khống chế, chỉ sợ nó đã sớm chạy trốn rồi!

Lúc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu bỗng nhiên không hề chống lại lực hút của Nhục Trùng nữa, kêu lên giận dữ rồi giang rộng hai cánh, tựa như một quả tên lửa, theo lực hút, bắn thẳng vào trong cái miệng to lớn của Nhục Trùng.

Nhục Trùng như cảm giác được sự uy hiếp của tử vong, liền vùng lên giãy giụa trước khi chết, thân thể phình to lên, cái miệng khổng lồ thì càng là rộng ra hơn gấp đôi!

Chỉ trong khoảnh khắc như chớp giật, Sở Vân Thăng cảm thấy ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại, Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ từ thu nhỏ lại, chui tọt vào trong cơ thể Nhục Trùng, vách thịt trắng bóc của khoang bụng Nhục Trùng nhất thời đỏ bừng như một lò lửa! Cơn đau đớn khổng lồ do bị thiêu đốt, khiến cho Nhục Trùng theo bản năng co cuộn thân thể, lăn qua lăn lại.

Thân thể của nó dưới sự xung kích của Hỏa Diễm Huyễn Điểu, khi thì phình to ra, khi thì thu nhỏ lại, hai con quái vật đã đến thời khắc sống chết liều mạng cuối cùng.

Thắng bại ngay trước mắt!

Trong lòng Sở Vân Thăng khẩn trương, không màng đến cực hạn của thân thể, cưỡng chế thúc đẩy việc hấp thu nguyên khí! Nguyên khí sôi trào mãnh liệt như nước vỡ bờ ầm ầm tràn vào, liền tạo thành một lực xung kích cực mạnh, thiếu chút nữa khiến cho Sở Vân Thăng trực tiếp ngất đi! Tiếp đó, những nguyên khí vừa tiến vào trong cơ thể này chấn động ngược lại mạch máu trong nội tạng, khiến cho hắn trào máu tươi, da thịt nứt nẻ, cơ bắp toàn thân như bị xé toạc!

Lúc này, đôi cánh rực lửa của Hỏa Diễm Huyễn Điểu rốt cuộc đã xé toang được thân thể Nhục Trùng, hung hãn giang rộng ra, trên người Nhục Trùng hiện ra đầy những cái khe khô nứt, ngọn lửa đỏ rực phun từ trong đó ra!

Thắng bại đã phân!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu sẽ phá thân thể thoát ra, mà Nhục Trùng thì đã thất bại trước mắt.

Sở Vân Thăng nén những cơn đau đớn quằn quại trong cơ thể xuống, lập tức rút kiếm Thiên Ích đang cắm trên mặt đất ra, xông về phía trước, cưỡng chế chém ra kiếm chiến kỹ, bao gồm cả con Nhục Trùng đang hấp hối trong đó, tất cả đều bị cuốn vào trong sáu bóng kiếm.

Trong khoảnh khắc, kiếm khí tung hoành, máu thịt tứ tung!

Nhục Trùng đã không còn tồn tại, chỉ còn lại con Hỏa Diễm Huyễn Điểu kêu yếu ớt trong những bóng kiếm bay lượn.

Mà nguyên khí của Sở Vân Thăng lần nữa tiêu hao sạch bách, cơ thể đau đớn như đao cắt kim đâm, sức cùng lực kiệt, cũng không nhịn được nữa, quỳ sụp xuống đất, phải dựa vào kiếm Thiên Ích mới miễn cưỡng chống cho thân thể không ngã xuống.

Sau một lát, Hỏa Diễm Huyễn Điểu rốt cuộc đã gần chết, ngọn lửa trên người từng chút từng chút tắt ngấm, Sở Vân Thăng chưa từng thấy qua cảnh tượng Hỏa Diễm Huyễn Điểu chết đi, lúc này thực sự thì hắn mong có thể phong ấn con Hỏa Diễm Huyễn Điểu sắp chết này vào trong Phong Thú phù, năng lực của con quái vật này vượt xa bản thân quá nhiều, sơ với con Nhục Trùng gớm ghiếc kia thì càng thích hợp làm thú phong ấn hơn.

Đáng tiếc, giờ hắn thương tích đầy mình, nguyên khí lại tiêu hao sạch, mà chế tạo Phong Thú phù thì cần một lượng nguyên khí kinh người, căn bản bây giờ hắn không thể nào hấp thu kịp từ Nhiếp Nguyên phù, chỉ có thể trừng mắt nhìn một con quái vật mạnh mẽ như vậy chết trước mắt mình.

Sau khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu chết đi, nguyên khí hệ hỏa trong cơ thể nó từng chút từng chút tắt ngúm, nhưng không tan biến đi mà lại ngưng tụ thành một vật giống như một hạt giống trông khá quỷ dị, to cỡ trái táo, mặt ngoài sần sùi như hạt đào, màu sắc thì đỏ rực như lửa hết sức đẹp đẽ.

Trong lòng Sở Vân Thăng lấy làm lạ, không biết đây là thứ gì.

Hắn lảo đảo đi đến trước nó, lấy kiếm Thiên Ích chọc chọc vài cái, không chút phản ứng, lá gan lớn hơn một chút, bèn quỳ một chân xuống đất, đưa tay nhặt nó lên, nhưng không ngờ là nó nóng không gì sánh được, vội vàng ném xuống, bao tay chiến giáp trên bàn tay đã bị đốt bốc khói, hòa tan mất một tầng khá dày.

Vừa rồi chỉ chạm sơ qua, Sở Vân Thăng lại có thể rõ ràng cảm giác được trong cái "hạt giống" này có ẩn chứa một lượng nguyên khí hệ hỏa mênh mông khổng lồ, đang vận hành với một quy tắc kỳ quái nào đó.

Đã không cầm nó lên được, Sở Vân Thăng bèn khống chế Vật Nạp phù, lập tức thu cái "hạt giống" kỳ là này vào trong.

Sở Vân Thăng sau khi thu cái hạt kỳ lạ kia lại, vừa lấy một tấm Nhiếp Nguyên phù ra bổ sung nguyên khí, vừa lê cái thân thể đã hơi chết lặng đi, hết sức cảnh giác chạy trốn về hướng tây.

Nơi này nguy hiểm trùng trùng, không thích hợp dừng lại lâu, bây giờ đừng nói là có thể một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhảy ra, mà dù là một con Nhục Trùng, hoặc là vài con quái vật mắt đỏ thì đều có thể phút chốc lấy mạng hắn!

Cho nên hắn đến xe máy cũng không dám lấy ra, Nhục Trùng vốn vô cùng nhạy cảm với rung động và âm thanh, nếu mà dẫn tới một còn thì bản thân cứ ở đó mà chờ chết đi.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK