Chương 178: Khởi hành.
"Đi cùng ta nào, ta có thể đảm bảo tính mạng của ngươi được an toàn." Cô gái áo trắng thản nhiên nói. Người áo choàng đã chết, một mình Sở Vân Thăng Không phải là đối thủ của nàng, đây chính là lựa chọn duy nhất mà cũng là tốt nhất của hắn.
Nàng không sợ Sở Vân Thăng có thể chạy thoát, nàng tự tin tốc độ của mình hoàn toàn vượt trên một tên loài người, tuy rằng kẻ này có hơi kỳ lạ, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một con người.
Nửa ngày qua đi, cô gái áo trắng không nghe được Sở Vân Thăng bên cạnh trả lời, nàng bỗng cảnh giác quay cái cổ trắng nõn lại nhìn, khó khăn lắm mới nhìn thấy cái mông dài rộng của một con Kim Giáp Trùng đang nhanh chóng lủi vào lòng đất, nơi nào còn có bóng dáng Sở Vân Thăng?
Cô gái áo trắng lập tức chớp nhoáng bóng băng toàn bộ mặt đất khu vực xung quanh, cố gắng đông cứng cái con Kim Giáp Trùng tự dưng xuất hiện này, nàng có cảm giác, cái tên loài người "giảo hoạt" kia nhất định đang ở trên người con côn trùng này.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, Kim Giáp Trùng đã triệt để chui xuống dưới đất.
Cô gái áo trắng hơi cau mày, là do mình khinh thường, hay là do hắn có quá nhiều bí mật nên mình chẳng thể nào đề phòng cho hết? Không ngờ lại để cho hắn ở ngay dưới mí mắt mình không tốn chút công sức nào trốn thoát!
Kể cả cái xác của người áo choàng, cùng với bộ áo tơi và cái nón lá rơi ra, đều biến mất không thấy đâu.
Nàng chợt nở nụ cười, đưa tay chạm đến đầu vai nhuốm máu, vết máu từng chút từng chút bay ra khỏi chiếc áo trắng như tuyết, ngưng tụ thành một khối, mà đầu vai của nàng lại lần nữa khôi phục vẻ sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Chợt, nàng nhẹ nhàng lướt về phương bắc...
*****
Lúc này, Sở Vân Thăng đang nín thở, theo thân thể Kim Giáp Trùng chui vào trong tầng sâu dưới lòng đất, sau khi Kim Lăng biến mất, cái sức mạnh thần bí ngăn cản Kim Giáp Trùng chui xuống đất cũng theo đó biến mất, chỉ là hoàn cảnh ẩm ướt và bức bối xung quang khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn phải nhịn, hắn bây giờ đã không còn sức đâu đi đánh với cô gái áo trắng nữa, Tử Viêm Ma Trùng chưa tẩm bổ khôi phục xong, chỉ dựa vào mười tấm Ly Hỏa phù không thể phát huy uy lực hoàn toàn, dù cho có liều mạng thì cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay với nàng, không có chút ý nghĩa nào.
Mục đích của hắn là giết chết hai kẻ khốn kiếp này, chứ không phải là đánh ngang tay.
Chỉ trách cái tên áo choàng kia, đến chết cũng coi bản thân là mục tiêu lớn nhất, cứ như chó đói cắn chặt khúc xương không nhả, khiến cho ý định muốn ngồi xem hai tên dị tộc đánh nhau rồi một lưới bắt hết triệt để thất bại.
Có điều, cuối cùng có thể giết chết tên áo choàng, cô gái áo trắng đúng là đóng vai trò phi thường quan trọng, coi như là bọn họ ngao cò tranh nhau, bản thân gian nan lấy được một chút "lợi" đi.
Nhưng Sở Vân Thăng hiểu rất rõ, cô gái áo trắng giúp đỡ mình giết tên áo choàng tuyệt không có ý tốt gì. Mấy lời đối thoại không đầu không đuôi kia của họ, mặc dù hắn không thể hoàn toàn nghe hiểu, nhưng hắn cũng chẳng phải đứa ngốc.
Sau khi giết chết tên áo choàng, phát tiết ra một nửa oán khí, hắn mau chóng tỉnh táo lại. Bản thân nhất định phải trốn đi, tuyệt không thể rơi vào trong tay cô gái áo trắng, hắn phải giữ lại cái mạng này, đi tìm tung tích của Kim Lăng, nơi đó có tất cả những gì hắn quý trọng nhất, so với nó, tính mạng của hai kẻ dị tộc kia không đáng một xu.
Hắn cố ép bản thân tin tưởng, Kim Lăng chỉ biến mất, chỉ bị cái lực hút kia hút vào trong thế giới của côn trùng, cũng không phải là tan thành mây khói, bọn họ nhất định vẫn còn đang tồn tại ở một thế giới khác.
Bản thân chỉ cần tìm được đường tiến vào thế giới côn trùng, ví dụ như cái mặt kính ở trạm nhỏ, hành lang xuyên qua cổng trời, tiến vào cái thế giới kia, thì nhất định có thể tìm được Kim Lăng đã biến mất.
Đây là niềm hy vọng của hắn, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
...
Kim Giáp Trùng từ dưới mặt đất nhô đầu lên, Sở Vân Thăng tham lam hít thở bầu không khí lạnh như băng, sắc mặt vì thiếu thốn dưỡng khí trong thời gian dài mà trở nên trắng bệch.
Cái hố lớn còn lại sau khi Kim Lăng biến mất đã ở sau lưng hắn, một chút ánh sáng mờ ảo trên bầu trời cũng đã ảm đạm, biến mất vào hư không.
Bóng tối vô biên vô hạn lại tiếp tục thống trị cái thế giới hỗn loạn này, ngoại trừ những ánh lửa trên Cự Phần ở xa xa loáng thoáng có thể thấy được, bốn phía xung quanh yên tĩnh và đè nén như vùng đất chết.
Trước đôi mắt Sở Vân Thăng là một vùng đen kịt, thậm chí đưa tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, chứ càng đừng nói đến việc phân biệt phương hướng.
Hắn không dám châm lửa, cũng không dám sử dụng đèn pin, hiện tại chỉ còn lại mình hắn lẻ loi một mình, hơn nữa phía trước còn là hang ổ của đàn côn trùng. Nếu để bị phát hiện thì chỉ có một con đường chết.
Trước đây khi có hổ con, còn có nó giúp mình đề phòng động tĩnh xung quanh, nhưng hôm nay hắn không có cái năng lực đó, hắn chỉ có thể cảm nhận được dao động nguyên khí gần người, nếu như là đàn côn trùng mà nói, chờ đến khi hắn cảm giác được thì cũng đã muộn rồi.
Sở Vân Thăng chần chừ mò mẫm thử nhảy qua bên phải một bước, là đất bằng, hắn lại nhảy một bước, vẫn là đất bằng, tiếp đó bước thứ ba, dưới chân bỗng trống không, ầm một tiếng, ngã lăn xuống dưới.
Mặc kệ bùn đất nhếch nhách, hắn vội vã bò dậy, rút kiếm Thiên Ích ra, khẩn trương chặt chém vài nhát vào bóng tối xung quanh, nhưng chẳng hề chém trúng thứ gì.
Bình tâm lại, Sở Vân Thăng giơ kiếm Thiên Ích từng bước từng bước dò xét không gian xung quanh, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác dò xét ra được mà phán đoán bản thân hẳn đã rơi vào trong một hố bom, cái loại hố bom có vô số phía trước hang ổ côn trùng.
Hắn lập tức nghĩ ra một ý, cẩn thận khống chế Kim Giáp Trùng vẫn còn đang nằm trên mặt đất bò vào hố bom, bởi vì khắp nơi tối đen như mực, Sở Vân Thăng không nhìn thấy động tác, tốc độ hay vị trí của nó, chỉ có thể dựa vào tiếng bò mà đoán vị trí đại khái, để tránh cho bản thân bị mấy cái chân nhọn hoắt của nó chọc phải.
Với tình huống bây giờ, căn bản là không thể nào đi lại được, phía sau thì có cô gái áo trắng không biết ở đâu, phía trước thì là hang ổ của côn trùng, bốn phía lại tối đen, chỉ có thể đợi đến khi trên bầu trời xuất hiện ánh sáng rồi tính tiếp.
Sở dĩ gọi con Kim Giáp Trùng vào trong hố bom, là vì Sở Vân Thăng muốn dùng thân thể nó yểm hộ, đào ra một hang nhỏ trên vách hố bom đủ cho hắn ẩn thân, giúp hắn có thể an toàn vượt qua đêm nay, cho đến lúc ánh sáng lờ mờ lại xuất hiện.
Hắn không phải thần tiên, hắn phải ngủ, nhất là sau khi tiêu hao một lượng lớn năng lượng nguyên khí, thì lại càng thêm mệt mỏi.
Có điều dùng kiếm Thiên Ích đào hố hiển nhiên không quá thuận tiện, nhưng tốt xấu gì nó cũng rất sắc bén, chém sắt như chém bùn, trong miệng hắn có ngậm một cái đèn pin nhỏ, dùng cả tay cả chân, rất nhanh đã đào ra được một cái hang vừa vặn đủ cho hắn co người chui vào.
Tiếp đó, lại khống chế thân thể Kim Giáp Trùng che kín cái lỗ, chỉ chừa lại một cái khe đủ cho không khí lưu thông, rồi ra lệnh cho Kim Giáp Trùng "ngủ say" như chết, hoàn toàn không động đậy một chút nào, dù cho có con Xích Giáp Trùng nào đó chợt đến thăm dò thì cũng sẽ không cảm thấy có gì khác thường.
Trong lỗ nhỏ, Sở Vân Thăng ôm hai chân, co ro thân thể, thu chiến giáp quanh thân lại để có nhiều không gian hơn.
Không biết là bởi vì cô độc, hay là vì lạnh, hắn ôm chặt lấy hai chân mình, lại phát hiện trong túi áo có cái gì đó cộm cộm.
Hắn cố sức móc nó ra khỏi túi, cầm đến, chắc là một cái hộp hình chữ nhật, hắn cẩn thận suy nghĩ, không nhớ trong túi mình có một cái hộp thế này.
Chẳng lẽ là của mấy người cô? Hắn nhớ cái áo khoác ngoài màu xám tro này, là cuối cùng trước khi đi Cảnh Điềm khoác thêm cho mình.
Sở Vân Thăng run rẩy lần nữa lấy đèn pin ra, trong lúc hoảng hốt, không ngờ trượt tay rơi mất, trong bóng tối hắn không thể không mò mẫm một hồi, mới nhặt nó lên từ lớp bùn đất dưới người.
Bật đèn pin, mở hộp giấy, bên trong có một tờ giấy, một ngọn nến và một cái hộp sặc sỡ nhỏ hơn.
Sở Vân Thăng cầm lấy tờ giấy, mở nó ra, dựa vào ánh đèn pin yếu ớt, đọc:
"... Anh, xin lỗi... Chúc anh sinh nhật vui vẻ!... Đây là món quà em và Cảnh Dật tặng anh..."
Sở Vân Thăng thất thần nhìn tờ giấy này, sống mũi cay cay, cầm lấy cây nến cháy dở, đốt lên, cắm vào đất.
Ánh nến chiếu sáng cái hang nhỏ, chiếu lên khuôn đầy vết bẩn của Sở Vân Thăng.
Đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn ngọn lửa nhún nhảy, múa may bất định, hắn không ngờ tối hôm qua lại chính là "bữa tối cuối cùng", bản thân không những không biết quý trọng, mà ngược lại còn nổi bão, giờ khắc này, đáy lòng hắn như có ngàn đao xé thịt, đau đớn khôn cùng.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà người thân đã khuất." Hắn muốn bù đắp, nhưng giờ đã là người hai thế giới...
Ở trong cái hang đất ẩm ướt, lạnh lẽo đồng thời cực kỳ chật hẹp, Sở Vân Thăng cảm giác được sự cô độc trước nay chưa từng có, từng lớp từng lớp tiến sâu vào trong trí não hắn, xé nát trái tim hắn.
Hắn muốn lớn tiếng thét gào, nhưng chỉ có thể kiềm nén vùi mặt vào trong đất, cắn nghiến bùn lầy, mười ngón tay bất chấp hết thảy cắm sâu vào đất, thân thể theo đó cũng khẽ run rẩy...
****
Lúc Sở Vân Thăng tỉnh lại đã là khoảng 8 giờ sáng, hắn bị tiếng bước chân của côn trùng trên mặt đất đánh thức.
Ngọn nến đã đốt thành tro tàn, chiếc hộp cũng được thu vào trong Vật Nạp phù.
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất khởi động chiến giáp, ôm khẩu súng năng lượng tối v2 hoàn toàn tự động mà giáo sư Tôn giao cho vào trong ngực, khẩu súng này sau khi được bản thân thêm vào Hỏa Binh phù, uy lực đã vượt xa so với khẩu súng tự động của hắn.
Một ưu điểm khác là khẩu súng này không những có thể bắn liên tục, mà khi bắn còn có âm thanh cực nhỏ, khác biệt một trời một vực so với súng năng lượng tối v1.
Hắn kề đầu đến gần cửa hang, qua khe hở giữa Kim Giáp Trùng và vách hang, quan sát cảnh tượng bên ngoài, trên bầu trời đã có một chút ánh sáng, chỉ là mặt đất không ngừng có côn trùng lũ lượt kéo về cái hố lớn mà Kim Lăng để lại sau khi biến mất, khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phải mau tìm ra cách thoát khỏi chỗ này, bằng không một khi lũ côn trùng chiếm lấy cái hố khổng lồ làm sào huyệt, bản thân liền hãm sâu vào giữa ổ côn trùng - Sở Vân Thăng thần nghĩ, đầu óc vận hành hết tốc lực tìm cách chạy trốn.
Hắn vốn định dùng kế sách lúc trước, ẩn nấp trong cơ thể Kim Giáp Trùng, "chui lén" qua khu vực của côn trùng.
Nhưng từ sau khi phong ấn Tử Viêm Ma Trùng rồi săn trộm một lượng lớn Xích Giáp Trùng ở vòng ngoài, lũ côn trùng, hoặc có lẽ là "Mân" dường như có khả năng phân biệt ra con Kim Giáp Trùng phong ấn này của hắn, rất nhiều Xích Giáp Trùng đều có địch ý mãnh liệt với nó, đến nỗi cuối cùng hắn ngay cả một con Xích Giáp Trùng cũng không bắt được, chỉ đành mệt mỏi trở về.
Lúc này con Kim Giáp Trùng được Sở Vân Thăng ra lệnh "ngủ say", tựa như một vật chết, một khi "kích hoạt" nó lên, hắn không dám cam đoan lũ côn trùng xung quanh có phát hiện gì khác thường hay không.
Bây giờ cái mà hắn phải đối mặt không phải là một hai hay một trăm hai trăm con côn trùng, mà là cả đàn côn trùng khổng lồ vây khốn Kim Lăng, chỉ cần lơ là một chút thì chỉ có nước đi đời nhà ma!
Sở Vân Thăng không dám liều, phải tìm ra một kế sách vẹn toàn.
Hắn lấy bộ trang phục và áo choàng của tên áo choàng ra, hang đất vốn không lớn, lại thêm chiếc áo choàng này liền trở nên chật kín.
Thứ này là hắn vào khoảng khắc cuối cùng trước khi chạy trốn, lợi dụng sơ hở của cô gái áo trắng, mạo hiểm lấy đi.
Năng lực hóa thân thành ngọn lửa và cao hơn một mức là ẩn giấu thân mình của người áo choàng, Sở Vân Thăng đều từng tỉ mỉ quan sát qua, dường như là có quan hệ rất lớn với cái áo choàng này.
Nếu như mình có thể tìm ra cách thức vận dụng loại năng lực này, có lẽ sẽ có cơ may chạy trốn khỏi nơi này - Sở Vân Thăng âm thầm phỏng đoán.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK