Chương 246: Người đệ nhất thiên hạ.
Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn lại, người mà gã thanh niên cụt tay dẫn đến mà một đại hán màu da ngăm đen, vóc người vạm vỡ, nhưng mù một con mắt, được vải che lại khiến y lại có thêm vài phần dữ tợn.
Anh Khôi quét mắt đánh giá Sở Vân Thăng vài lượt, bộ mặt không thay đổi nói: "Ông à, tôi kính ông cao tuổi, có mấy lời khó nghe phải nói trước, ở chỗ này, nói khoác, nói dối, sẽ phải trả giá bằng tính mạng đấy."
Sở Vân Thăng nở nụ cười nhạt, nói: "Có phải là mạnh miệng hay không, tương lai cậu sẽ biết."
Anh Khôi bỗng hét lớn một tiếng: "Được! Bây giờ tôi tạm tin lời ông! Bây giờ hai ông cháu cứ nghỉ lại nơi này, an toàn không cần lo lắng, ngoài ra tôi sẽ cho người đưa thức ăn đến cho hai người! Có điều tôi phải nói rõ, sau khi ông tìm thấy vị học sinh Thiên Hành Giả của mình, tôi cũng không cầu gì khác, chỉ cầu đệ tử của ông giúp tôi giết một người, đối với Thiên Hành Giả bọn họ đây chỉ như giết một con heo con chó mà thôi, chuyện dễ như trở bàn tay, thế nào?"
Sở Vân Thăng kéo tay của đứa bé, nói: "Kẻ đáng chết, tất nhiên có thể giết!"
Tạm nghỉ một đêm, lại muốn mình làm một kẻ giết người, thật có phần quá mức. Chẳng qua hắn mới tới nơi này, còn chưa biết mức độ hỗn loạn bên ngoài thành Xuy Tuyết, một mạng người thậm chí còn không bằng một miếng thịt, ban đêm ngày nào cũng đều có người chết, đều có người bị cho vào nồi!
Anh Khôi nghe câu trả lời như vậy thì sắc mặt có phần không hài lòng, mặt đen lại, nhìn chằm chằm Sở Vân Thăng nửa ngày, hung hăng phun một ngụm nước miếng lên mặt đất, độc nhãn quét tới thân thể non nớt của Viên Kỳ Dương, hung dữ nói: "Mẹ kiếp, người nơi này, kẻ nào cũng đáng chết!"
Sở Vân Thăng cảm giác được đứa bé phát hoảng, bàn tay nắm tay hắn siết chặt lại.
Anh Khôi thu ánh mắt tàn bạo của mình lại, vỗ vỗ lên vai gã tuổi trẻ cụt tay, nói giọng oang oang: "Tam Phát Tử, đêm nay mày thay tao chiêu đãi hai người nhà ông đây, cho mày cơ hội ôm chân nhân vật lớn!"
Gã thanh niên cụt tay, cũng chính là Tam Phát Tử, ghé sát bên lỗ tai anh Khôi, thấp giọng nói: "Anh Khôi, em tất nhiên sẽ không lừa dối anh, thế nhưng lời một già một trẻ này nói chưa chắc đã chính xác, anh cứ thế mà tin sao?"
Anh Khôi cười lạnh một tiếng, nói: "Mày xem ông lão kia, lớn tuổi như vậy, thời tiết lại lạnh thế này, thế mà không có chút dấu hiệu tê cóng nào, có bình thường không? Lại nhìn quần áo ông ta, tuy rằng cũ nát, nhưng cũng không quá bẩn, giống một người chạy nạn chạy trốn lâu ngày sao? Còn cả tóc nữa, thuần một màu bạc trắng, nhưng lại không rụng mấy cọng, chứng tỏ dinh dưỡng trước kia ít nhất chưa từng thiếu thốn! Chỉ ba điều này, ta đã thấy ông ta tất có bối cảnh! Dù cho Thiên Hành Giả trong thành không phải học sinh của lão, thì chắc chắn cũng có thân phận khác, chúng ta cứ xem xem!"
Tam Phát Tử nghe xong, liên tục tán thán: "Anh Khôi quả là anh Khôi! Thằng em lại được mở mang kiến thức một phen!"
Anh Khôi khinh thường nhếch đầu mày, lại quay về phía Sở Vân Thăng nói: "Chào ông, thằng em đây còn có chút việc, chúng ta sáng mai gặp lại, cáo từ."
Cuộc nói chuyện giữa hai người bọn hắn, mặc dù đã cố ý nói nhỏ giọng, nhưng Sở Vân Thăng vẫn nghe rành mạch, lập tức bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Hắn tự cho là mình đã thay đổi dung mạo, người khác liền không thể nhìn ra manh mối gì, nhưng thật không ngờ, còn chưa tiến vào trong thành Xuy Tuyết, chỉ một gã da đen nho nhỏ ngoài thành đã chỉ ra ngay ba sơ hở của hắn!
"Xin cứ tự nhiên!" Sở Vân Thăng vừa suy nghĩ tìm cách bù đắp, vừa "khách khí" nói.
Gã cao to đen hôi kia đi rồi, Sở Vân Thăng theo sau Tam Phát Tử cụt tay, đến túp lều nơi hắn ở tạm, nơi này ngay bên cạnh thành Xuy Tuyết, uy hiếp từ quái vật côn trùng tính ra còn nhỏ hơn nhiều uy hiếp từ đồng bào loài người, ít nhất Sở Vân Thăng biết côn trùng ở khu chất nhầy hoàn toàn không có ý định xâm lấn nơi này, trừ khi ngày nào đó Sở Vân Thăng hắn muốn làm như vậy!
"Chú, đây là thịt người à?" Viên Kỳ Dương run như cầy sấy nhìn Tam Phát Tử nhận từ chỗ anh Khôi một cục thịt to chừng quả đấm, sợ sệt hỏi.
"Mày tưởng tượng hay quá nhỉ, mày mà cũng đòi ăn thịt người à? Đây là thịt quái vật, anh Khôi chúng tao chưa bao giờ ăn thịt người!" Tam Phát Tử thán phục từ tận đáy lòng.
"Vậy các cậu dựa vào cái gì để sống?" Sở Vân Thăng chơi đùa với ngọn lửa của đống lửa, chợt hỏi.
"Thì bán mạng cho người trong thành chứ gì nữa!" Tam Phát Tử nói với vẻ đương nhiên.
"Bán mạng? Những người già yếu bên ngoài này còn có giá trị lợi dụng gì nữa sao?" Sở Vân Thăng nghe mà không hiểu.
"À quên mất, quên mất, ông cháu hai người vừa tới, không biết tình huống." Tam Phát Tử thuần thục lấy que xiên thịt quái vật, đặt lên đống lửa bắt đầu nướng, miệng nói không ngừng: "Thấy qua cái loại núi lơ lửng đó không? Núi này không tầm thường đâu, ông thử nghĩ mà xem, một ngọn núi to nặng như vậy, cứ thế lơ lửng ở giữa trời, cần phải có nguồn lực lớn tới mức nào mới có thể duy trì nó?"
Sở Vân Thăng cảm thấy tên này đang phí lời, cái này còn cần hắn phải nói à?
Tam Phát Tử tiếp tục quay miếng thịt quái vật trên đống lửa, miệng nuốt nước bọt, mắt không chớp một cái tiếp tục nói: "Ông không biết đâu, sở dĩ núi này có thể lơ lửng được, toàn dựa vào một loại đá lơ lửng, nói tới cũng là, chỉ là một vài tảng đá bình thường, khi ở thời đại Mặt Trời dù cho có ném tới trước mặt ông, đảm bảo ông cũng sẽ không liếc mắt nửa cái, thế nhưng bây giờ vậy mà biến thành bảo bối. Lấy thành Xuy Tuyết mà nói, nhiệm vụ xuất động nhiều nhất mỗi ngày chính là đi thu thập loại đá này."
"Vậy bây giờ thì sao?" Sở Vân Thăng chẳng mấy để ý hỏi, dù đây là lần đầu hắn nghe nói đến nguyên lý của núi lơ lửng.
"Bây giờ? Nói cho ông biết, nhờ một người cả đấy!" Tam Phát Tử cảm thán.
"Nhờ một người?" Sở Vân Thăng ngạc nhiên.
"Ông à, ông nói xem chuyện này có kỳ không? Vốn lúc đầu, bản thân thành Xuy Tuyết đã có một lực lượng lớn phụ trách tìm kiếm đá lơ lửng, cũng chẳng cần đến bọn tôi, kết quả thế nào, bỗng nhiên có một ngày, ở chỗ cửa thành kia dán ảnh của một người, toàn thành bắt đầu tìm kiếm người này, thế vẫn chưa đủ, các nàng còn tập trung một lượng lớn nhân thủ ra khỏi thành tìm kiếm, huyên náo ầm ĩ một hồi, xung đột to nhỏ với thành Liệt Hỏa cũng có vài chục vụ!" Tam Phát Tử buồn bực nói.
Sở Vân Thăng nhất thời nghẹn họng, nói vậy không phải chính là hắn?
"Những người này đều đi tìm cái tên Sở Vân Thăng kia, cơ hội đi thu gom đá lơ lửng tất nhiên sẽ đến phiên bọn cụt chân cụt tay chúng tôi đây, tạo cho chúng tôi một con đường sống, ngài nói có phải là may nhờ có vị thần long thấy đầu không thấy đuôi kia không?" Tam Phát Tử đưa thịt quay lên mũi ngửi ngửi, nhỏ nước dãi nói.
"Vậy thật đúng là may nhờ có hắn!" Sở Vân Thăng thầm cười khổ trả lời.
"Còn không phải vậy sao! Việc này nói ra đã thấy sặc mùi tà khí, ông nói thử xem, điều kiện mà vật thể bay đưa ra giành cho cái gã Sở Vân Thăng kia, chỉ sợ đến cả thành chủ thành Xuy Tuyết cũng phải đỏ mắt! Đây mà là tìm người gì chứ, có mà tìm ông bà về thờ cúng thì có! Cũng không biết gã Sở Vân Thăng kia là thần thánh phương nào, có thể thần thông quảng đại như vậy!" Tam Phát Tử hoàn toàn chẳng hề ý thức được gã Sở Vân Thăng mà hắn luôn miệng nhắc đến đang ngồi chình ình ngay trước mặt hắn, nếu mà biết, chỉ sợ cũng bị dọa cho chết khiếp!
Tam Phát Tử thấy Sở Vân Thăng không nói lời nào, cho rằng hắn cũng đang ngẩng người vì kinh ngạc, quay đầu quan sát bốn phía một chút, mới ghé sát miệng, thấp giọng nói: "Có lời đồn nói vũ lực của Sở Vân Thăng này chính là người đệ nhất thiên hạ trong giới Thiên Hành Giả hiện nay! Hắn đang ẩn nấp trong khu vực Hoàng Sơn này, không đến bao lâu nữa, hắn sẽ tấn công đến thành Xuy Tuyết, cướp bóc giết người!"
"Hả? Đang yên đang lành, vì sao hắn lại đi tàn sát dân chúng, cướp bóc thành Xuy Tuyết? Không phải vừa rồi cậu còn nói điều kiện đưa ra cho hắn rất tốt sao? Không hợp lý..." Sở Vân Thăng thất kinh, bản thân từ lúc nào muốn tàn sát thành Xuy Tuyết này rồi? Liên tục lắc đầu nói.
"Ngài vậy là không hiểu rồi, quan hệ trong chuyện này rất phức tạp, nghe nói có liên quan đến bộ tộc của Băng sứ, ông nói xem nếu có đãi ngộ tốt như vậy thật, vì sao hắn không chủ động hiện thân? Phương diện này khẳng định có bí mật mà những tiểu nhân vật như chúng ta không biết, người đệ nhất thiên hạ đấy, nói ra thôi cũng hù chết người!... Lại đây lại đây, không nói chuyện này nữa, đây đều là chuyện của mấy đại nhân vật, chúng ta ăn thịt thôi!" Tam Phát Tử hết sức phấn khởi kêu lên, có lẽ là đã lâu không được ăn lượng thịt quái vật cỡ này.
Tam Phát Tử chia thịt quái vật làm ba phần, phần của Sở Vân Thăng và hắn hơi lớn hơn một chút, phần của Viên Kỳ Dương thì nhỏ hơn, màu sắc thịt cũng khá khó coi, nhưng trong mắt Tam Phát Tử và Viên Kỳ Dương, đây không khác nào một món mỹ vị tuyệt đỉnh.
Sở Vân Thăng đổi miếng thịt của mình cho Viên Kỳ Dương, hắn vốn cũng chẳng đói lắm, khi ở Cự Phần hắn đã ăn một lần, tuy rằng mùi vị thịt trùng không được tốt lắm, nhưng cũng đủ để hắn ăn no.
Hành động này rơi vào trong mắt Tam Phát Tử, càng khẳng định mối quan hệ giữa Viên Kỳ Dương và Sở Vân Thăng, thật sự cho rằng bọn họ là hai ông cháu.
Sở Vân Thăng xé thịt, trong đầu đang nghĩ tới chuyện "người đệ nhất thiên hạ", liền nghe thấy giọng một người phụ nữ: "Tam Phát Tử, có đồ ăn sao lại không nhớ đến tỉ muội chúng ta?"
Tam Phát Tử ăn cực nhanh, trên tay đã trống không, tất cả đều đã nhét vào miệng, cả miệng đầy ắp phồng lên, mở miệng ú ớ không rõ: "Không có, không có, đói bụng muốn nguyên cả ngày, ta còn đang ngại không đủ lấp bụng đây, đừng nghĩ kiếm được mối làm ăn nào ở chỗ ta, đi đi đi đi!"
Dưới ánh sáng từ đống lửa dần dần đi ra ba bóng người, đều là phụ nữ, một người phụ nữ thọt chân trong đó mệt mỏi vô lực năng nỉ: "Tam Phát Tử, chỉ cần chút ít trong miệng ngươi thôi cũng được, chúng ta thật đói lắm rồi, chờ chút nữa chị đây ăn xong rồi, có sức lực nhất định sẽ hầu hạ ngươi thật tốt..."
Tam Phát Tử liền vội vàng nuốt luôn miếng thịt quái vật đang nhai trong miệng, vỗ tay một cái nói: "Nhìn xem, hết mất rồi! Không biết đầu các cô có bị đông đá cho hỏng luôn rồi không nữa, muốn tìm mối làm ăn thì phải tìm anh Khôi chứ, ta nghèo xác xơ thế này, bản thân còn ăn không đủ no thì làm sao có thể nghĩ tới mấy chuyện này?"
Thấy miếng thịt cuối cùng trong miệng Tam Phát Tử cũng đã bị nuốt mất, trên mặt ba người phụ nữ đồng thời toát ra vẻ thất vọng cực độ, lại đều quay sang nhìn chòng chọc vào miếng thịt quái vật còn dư lại trong tay Sở Vân Thăng kia.
Tam Phát Tử thấy thế thì ngây ra một lúc, tiếp đó như thể gặp phải một chuyện vô cùng buồn cười, bỗng nhiên phá ra cười ha hả: "Đúng là điên rồi, điên cả rồi! Các cô cũng không nhìn thử xem, ông cụ đều đã bằng này tuổi, còn muốn 'làm ăn' với các cô à? Ông à, đừng để ý tới bọn họ, mau ăn đi, mấy mụ này đều là quỷ đói cả..."
"Tam Phát Tử, ngươi cũng không phải ông cụ, sao biết được ông không cần?" Người phụ nữ bất mãn nói.
Sở Vân Thăng tất nhiên vừa nghe liền hiểu việc 'làm ăn' trong miệng Tam Phát Tử là chuyện gì, hắn hơi suy nghĩ chốc lát, tạm thời vạch ra một kế hoạch, mở miệng lái sang một chủ đề khác: "Tam Phát Tử, cậu nói cho anh Khôi của cậu biết, người hắn muốn giết ta sẽ tìm cách nhờ Thiên Hành Giả giết, nhưng thù lao để trao đổi không thể đơn giản chỉ là một đêm trú lại của hai ông cháu chúng ta, hắn phải thay ta bảo vệ an toàn cho một người."
"Ai?" Tam Phát Tử buồn bực hỏi..
"Để sau ta sẽ cho các người biết." Sở Vân Thăng xong với hắn, tiếp tục quay sang nói với ba người phụ nữ: "Thịt này cho các cô cũng được, ta không cần thân thể của các cô, chỉ cần các cô chăm sóc người này cho tốt, tuyệt đối không thể để cho y chết! Tình huống của ta thế nào thì Tam Phát Tử biết, chờ khi ta vào thành, ngày sau sẽ đưa lương thực ra cho các cô, đổi lại, các cô thay ta chăm sóc người được chỉ định cho tốt là được."
Cái vị lão ứng viên kia, bây giờ Sở Vân Thăng còn chưa thể để cho lão chết được, tình thế ngoài thành phức tạp thế này, nếu lỡ bất cẩn khiến lão mất mạng, cái chương trình chó má kia còn không biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian tìm kiếm cho đủ mười ứng viên, vậy thì mình vĩnh viễn cũng không có ngày yên ổn, hôm nay giữ được người nào thì hay người ấy!
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK